Thập Niên 60: Trở Thành Bạn Thân Nữ Phản Diện

Chuong 58:

Chuong 58:Chuong 58:
Ngược lại, sau khi Điền Tinh Tinh và Triệu Bảo Lan nghe thấy Vu Tiếu nói vậy, cũng sôi nổi đòi lên thùng xe ngồi. Khoang trước của xe kéo chỉ có một vị trí, ai cũng không tiện dành, chỉ bằng mọi người đều ngồi ở thùng xe hết đi.
Xe kéo không phải rất cao, nhưng con gái muốn trèo lên trên vẫn không tiện, phải có người ở phía trên kéo một tay. Hàn Giản và Nhậm Sóc đều là người nhiệt tình, nhưng cũng không phải là người thấy mấy nữ đồng chí cần giúp cũng không tình nguyện giúp dù đó chỉ là chuyện thuận tay. Cho nên hai người ở trên xe kéo mấy cô gái lên, từ đó mọi người lên xe cũng dễ dàng hơn nhiều.
Tống Mãn Đường cũng lên xe, nói với mọi người: "Mọi người mới đến nơi này, để tôi giới thiệu cho mọi người một chút nhé."
Đây là chuyện tốt, mọi người sôi nổi cảm ơn anh ta.
Ao Tử Sơn là một đại đội sản xuất thuộc công xã Đại Phong, mà nơi này là nội thành thành phố Y, đi ra khỏi nội thành chính là nơi thuộc về công xã. Tưởng chừng công xã cũng thuộc thành phố Y, nhưng bởi vì nội thành lớn nên ngồi xe kéo từ nội thành đến công xã cũng mất cả tiếng đồng hồ.
Xe kéo rời khỏi trạm xe lửa, đi qua trung tâm thương mại, Tống Mãn Đường đang hăng say giới thiệu bỗng hỏi: "Mọi người có muốn mua gì hay không? Xe kéo có thể ở bên ngoài chờ mọi người hai tiếng đồng hồ, bên cạnh trung tâm thương mại chính là Cung Tiêu Xã. Ao Tử Sơn của chúng tôi cách nơi này hơi xa, từ Ao Tử Sơn ra ngoài phải cuốc bộ một giờ đồng hồ mới tới được công xã, từ công xã đến nội thành cần phải ngồi xe kéo. Bởi vì giao thông không thuận tiện nên nếu muốn mua thứ gì thì mọi người nên mua trước vào lúc này. Nếu lần sau muốn tự mình đi thì có thể đến Cung Tiêu Xã của công xã, nhưng nếu muốn đến nội thành thì không có xe kéo cho mọi người ngồi nữa rồi." Cho nên có một số người ở Ao Tử Sơn cả năm còn chưa được thấy nội thành một lần. Bởi vì ngồi xe kéo mất một giờ, còn nếu đi bộ thì mất từ ba đến bốn giờ.
Châu Mật Hồng và Vu Tiếu liếc mắt nhìn lẫn nhau, thân là hai người "trọng sinh", bọn họ biết rất rõ tình huống của Ao Tử Sơn, cũng biết giao thông không thuận tiện, cho nên hai người bày tỏ muốn đi Cung Tiêu Xã mua ít đồ.
Không chỉ bọn họ muốn mua, ngay cả những người khác cũng muốn đi xem.
Vì thế Tống Mãn Đường để xe kéo dừng ở đối diện trung tâm thương mại.
Sau khi xuống xe kéo, đoàn người chia làm ba nhóm, Châu Mật Hồng và Vu Tiếu khoác tay nhau rời đi, Điền Tinh Tinh và Triệu Bảo Lan đi chung, Hàn Giản thì đi với Nhậm Sóc.
"Tiếu Tiếu, chúng ta đi trung tâm thương mại mua hai bộ quần áo cho cậu đi." Châu Mật Hồng nhìn quần áo chẳng chịt mảnh vá trên người bạn tốt mà đau lòng, cô ấy đã muốn mua áo quần cho Tiếu Tiếu từ sớm. Trước đó còn muốn nhờ mẹ gửi hai bộ từ kinh đô đến đây, lại quên mất hôm nay xe kéo sẽ dừng ở đối diện trung tâm mua sắm hai tiếng đồng hồ. Dù sao cũng đã cách chín năm rồi. Lúc này có thể bước vào trung tâm bách hóa, cô ấy chỉ hận không thể mua hết tất cả cho Tiếu Tiếu.
Vu Tiếu cảm động mỉm cười: "Mật Hồng, cảm ơn cậu."
Châu Mật Hồng nói với vẻ chẳng sao cả: "Cảm ơn cái gì? Chúng ta là bạn bè tốt nhất." Chỉ cần là thứ mà Tiếu Tiếu muốn, cô ấy đều sẽ cho.
Vu Tiếu cũng không từ chối, bởi vì cô thật sự cần hai bộ quần áo để tắm rửa thay đổi. Trước đây không chuẩn bị là vì không muốn khiến bà nội Vu cảm thấy cô tiêu tiền như nước."Nhưng Mật Hồng này, muốn mua áo quần cần phải có phiếu vải của bản địa, cậu có phiếu vải của nơi này không?"
Châu Mật Hồng vỗ vào túi xách bồm bộp: "Mình có phiếu lương thông dụng toàn quốc, đến lúc đó hỏi người bán hàng có thể đổi sang phiếu vải hay không"
Vu Tiếu nghe vậy, cảm thấy cô gái này có chút ngây ngô, nhưng cô vẫn giả vờ vui vẻ: "Mật Hồng, mình có hai phiếu mua bình giữ nhiệt, lát nữa chúng ta mua hai bình đi, bây giờ trời lạnh rồi, không có nước nóng thì không được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận