Thập Niên 60: Trở Thành Bạn Thân Nữ Phản Diện

Chương 209:

Chương 209:Chương 209:
"Nhưng nếu Vu Tiếu đã nhắc đến tiểu đoàn trưởng Kha, nếu tiểu đoàn trưởng Kha có thế chứng minh khoảng thời gian đó anh ấy ở cùng Vu Tiếu. Vậy lời tố cáo của Khương Đại Phát chính là ăn không nói có, là vu khống. Vì vậy, ngoài tội danh mưu sát Vũ Tiếu, lại thêm một tội nữa là vu khống người nhà quân nhân."
Hồng vệ binh than thở trong lòng, chỉ sợ việc cấu kết với đàn ông này không thành rồi, nhưng nếu bọn họ đã đến đương nhiên phải làm ra vẻ rồi: "Vậy được rồi, đi hỏi vị sĩ quan quân đội kia xem."
Cùng lúc đó sắc mặt của Khương Đại Phát càng trắng bệch hơn.
Lưu Anh Vinh nói: "Bây giờ chắc vị tiểu đoàn trưởng Kha đó đã về đơn vị rồi, tôi phái người đến nhà họ hỏi số điện thoại liên hệ của đơn vị anh ấy, đến lúc đó chúng ta gọi từ đây đi, anh thấy thế nào?”
Hồng vệ binh nói: "Không thành vấn đề. "
Lưu Anh Vinh bảo đồng nghiệp äi.
Đại đội sản xuất Phạm Gia Câu chỉ cần đạp xe mười lăm phút từ thị trấn là đến, cũng được tính là gần. Lúc anh cảnh sát đến nhà họ Kha ở đại đội sản xuất Phạm Gia Câu, nhà họ Kha đang chuẩn bị ăn cơm trưa. Nghe anh cảnh sát nói đầu đuôi câu chuyện, bà Kha xung phong nhận việc, đến cơm trưa cũng không ăn đã theo anh cảnh sát đến đồn công an.
Vừa đến cửa đồn công an, bà Kha đã lớn tiếng gọi: "Tiếu Tiếu... Tiếu Tiếu..." Bà vừa gọi vừa chạy vào trong đồn công ăn: "Là tên khốn nạn nào vu oan cho cháu, bác còn hy vọng cháu và con trai bác yêu đương kìa, nhưng thằng nhóc đó không nghe lời gì cả."
Vu Tiếu nhìn bà Kha chạy vào, lại nghe thấy lời nói của bà, cô bất giác muốn cười. Mỗi lần nhìn thấy bà Kha cô đều cảm thấy rất thú vị. Bởi vì mỗi lần nhìn thấy bà đều sẽ nghe thấy bà đang châm biếm con trai mình.
"Bác gái Kha." Lưu Anh Vinh chào hỏi, chỉ sợ bác gái này tiếp tục kêu la.
Bà Kha nhìn thấy Lưu Anh Vinh lập tức nói: "Là anh à, đồng chí cảnh sát, tôi nhận ra anh, hôm đó lúc con trai tôi vào viện, là anh đến nhà tôi thông báo cho tôi." Nói xong bà lại nhìn về phía Vu Tiếu: "Tiếu Tiếu à, cháu đừng lo, bác gái mang số điện thoại của đơn vị con trai nhà bác đến rồi, nhất định con trai bác sẽ làm chứng cho cháu."
Vu Tiếu cười nói: "Cảm ơn bác gái."
Hồng vệ binh cất lời cắt đứt cuộc nói chuyện của bọn họ: "Mọi người đều không có thời gian, nếu người đã đến rồi thì gọi điện thoại đi."
Ở đơn VỊ.
Đơn vị của Kha Cảnh Dương nằm ở ngoại ô thành phố N, cũng chính là thành phố này. Mặc dù ở cùng một thành phố, nhưng vì là thời đại này giao thông không thuận tiện nên đi lại cũng phải mất mấy tiếng đồng hồ.
Giờ cơm trưa, Kha Cảnh Dương vừa mới kết thúc huấn luyện mang theo một người đầy mồ hôi đến nhà ăn. Cho dù là mùa đông, các quân nhân trẻ khỏe vẫn mặc quần áo huấn luyện cộc tay, ai cũng hừng hực khí thế.
Kha Cảnh Dương dùng vai áo lau mồ hôi trên trán, áo ngoài được anh vắt trên vai, quần áo huấn luyện bó sát lộ rõ cơ bắp cuồn cuộn. Đi sau anh có vài cấp dưới, mọi người đều hiếu kỳ nhìn các chiến sĩ đang ăn cơm, đương nhiên là nhìn đồ ăn trong bát bọn họ.
"Lão đại, đồ ăn hôm nay không tệ, có thịt kho tàu."
"Vậy nhanh lên, muộn sẽ không còn thịt kho tàu nữa."
"Nghe nói người của đội hai ngày kia đi săn, vậy lúc nào chúng ta cũng đi thử vận may xem?" Phải biết rằng thịt săn được sẽ thuộc về bọn họ, để cho bọn họ ăn.
Kha Cảnh Dương nói: "Chiều nay đi cọ sát với đội hai đi, nếu như thắng thì ngày kia chúng ta cũng đi săn."
"Lão đại, lời này là anh nói đấy nhé."
"Tiểu đoàn trưởng Kha... Tiểu đoàn trưởng Kha có ở đây không?" Cửa nhà ăn có một binh sĩ cao giọng nói: "Tiểu đoàn trưởng Kha Cảnh Dương, mẹ anh ở đồn công an gọi điện cho anh, nói có việc gấp cần tìm."
Mặc dù bình thường Kha Cảnh Dương luôn vô cùng bình tĩnh, nhưng nghe thấy mẹ anh ở đồn công an vẫn không nhịn được lo lắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận