Thập Niên 60: Trở Thành Bạn Thân Nữ Phản Diện

Chương 56:

Chương 56:Chương 56:
Nghe ông nội Vu nói vậy, trong lòng bà nội Vu có chút xót xa: "Đứa bé này..." Ở chung hơn hai mươi ngày, bà nội Vu cũng nhìn ra được, Vu Tiếu là một người hiểu chuyện, bà nói: "Một mình con bé xuống nông thôn còn để lại tiền cho chúng ta, làm sao có thể sống nổi? Không được, số tiền này..." Đứa nhỏ đã đi rồi, cũng không trở lại nữa, bà nói tiếp: "Tôi sẽ giữ số tiền này trước, mấy năm nữa, chờ trên người con bé hết tiền, tôi sẽ gửi cho nó. Đúng rồi, ông già này, ông có lưu địa chỉ nơi Tiếu Tiếu đến không?"
Ông nội Vu nói: "Không phải có đưa cho bà sao? Tự bà cất vào tủ đó."
Bà nội Vu suy nghĩ một lát, hình như có chuyện như vậy thật: "Tôi đi tìm xem, ông nhìn trí nhớ của tôi này, đúng là càng già càng không dùng được."
Trên xe lửa.
Bữa tối của Vu Tiếu và Châu Mật Hồng là cơm ngâm nước nóng, ăn kèm với dưa muối xào đậu cô-ve và củ cải khô, mùi vị không đến nỗi nào. Chẳng qua, tư vị ngủ qua đêm trên xe lửa không tốt chút nào. Bởi vì ghế của mọi người đều là ghế ngồi, cho nên chỉ có thể nằm sấp ngủ.
Vào ban đêm, trên xe lửa rất yên tĩnh, mọi người ở đây không thích nói chuyện phiếm như người ở hiện đại, so với nói chuyện, một đám người xa lạ càng thích nghỉ ngơi hoặc là ngủ hơn. Vu Tiếu và Châu Mật Hồng cũng vậy, hai người ghé vào trên bàn. Trước khi ngủ, Vu Tiếu còn nhét cặp sách vào mặt trong, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất (/).
(/) không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất (不怕一 万就怕万一): Câu này có ý nhắc nhở phải làm việc cẩn trọng, đề phòng những việc không hay, khó lường trước xảy ra. Đây là câu thành ngữ Trung Quốc,"nhất vạn" chỉ việc gì đó có khả năng xảy ra cao/ nhiều lần"vạn nhất" nghĩa là "lỡ như, chẳng may,. .".
Nhưng mặc kệ là đời trước hay là đời này, theo mô tả trong tiểu thuyết thì khoảng thời gian trên xe lửa khá bình an. Vì vậy Vu Tiếu cảm thấy khả năng đêm nay xảy ra chuyện ngoài ý muốn không lớn.
Mười giờ sáng hai ngày sau, xe lửa cập bến trạm xe lửa nội thành thuộc đại đội sản xuất Ao Tử Sơn. Chuyến xe lửa này đã chạy suốt bốn mươi tám tiếng đồng hồ.
Ao Tử Sơn cực kỳ hoang vu, Dư Phương thật sự nhẫn tâm, vậy mà cũng xuống tay được. Bà ta lại có thể đăng ký cho con gái ruột đến một nơi hoang vu như thế này.
Chờ xe lửa dừng lại, mọi người bắt đầu lấy hành lý. Hành lý của Vu Tiếu gồm một túi xách, một cái sọt đeo lưng nhỏ, hai bao tải đựng chăn. Trong đó, một bao tải nhẹ hơn đựng chung với quần áo.
So sánh với Vu Tiếu, hành lý của Châu Mật Hồng cũng không quá khác biệt, cô ấy cũng mang theo hai tấm chăn, cùng với hai rương hành lý. "Châu Mật Hồng..." Hàn Giản mở miệng nói: "Cô và đồng chí Vu một người ở chờ ở đây, một người ra ngoài chờ, tôi đến lấy hành lý, hai người trông chừng hành lý ở trong này, một người trông chừng hành lý ở bên ngoài." Anh ta vốn chỉ phụ trách lấy hành lý giúp Châu Mật Hồng, nay còn phải giúp cả Vu Tiếu.
Nhậm Sóc vội nói: "Tôi đi với cậu."
Châu Mật Hồng cũng không từ chối, trải qua qua một đời, cô ấy đã học được không cậy mạnh, lúc nên thỏa hiệp thì sẽ thỏa hiệp.
Vu Tiếu mỉm cười ngượng ngùng: "Cảm ơn đồng chí Hàn, cảm ơn đồng chí Nhậm."
Điền Tinh Tinh và Triệu Bảo Lan cũng nói với theo: "Đồng chí Hàn, đồng chí Nhậm, hai anh có thể chuyển hành lý giúp chúng tôi luôn không?" Bọn họ cũng mang theo chăn và những thứ khác, đều là nữ đồng chí, sức lực không đủ lớn, mới chuyển một chuyến đã mệt bở hơi tai.
Hàn Giản và Nhậm Sóc đương nhiên đồng ý.
Vu Tiếu không yên tâm để một mình Châu Mật Hồng chờ ở bên ngoài, vì thế xung phong nhận việc: "Tôi ra ngoài chờ, Mật Hồng, hai túi hành lý này là của mình, cậu trông chừng giúp mình nhé."
Điền Tinh Tinh nói: "Tôi cũng đi, một mình cô phụ trách không hết đâu."
Vu Tiếu và Điền Tinh Tinh đi ở phía trước, Hàn Giản và Nhậm Sóc mỗi người xách hai túi lớn hành lý đi theo đằng sau. Vừa xuống khỏi xe lửa, Vu Tiếu đã nhìn thấy một thanh niên đen đúa cầm một tấm bảng gỗ đứng đó, trên bảng gỗ còn viết: Ao Tử Sơn. Hai mắt Vu Tiếu lóe sáng, nói với Điền Tinh Tỉnh ở bên cạnh: "Đồng chí Điền, cô nhìn kìa, đó có phải là người đến đón chúng ta không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận