Thập Niên 60: Trở Thành Bạn Thân Nữ Phản Diện

Chương 88:

Chương 88:Chương 88:
Nếu là Châu Mật Hồng của đời trước, dù có đi gãy chân thì cô ấy cũng không tình nguyện đến nhà đại đội trưởng mượn xe đạp, vì làm vậy sẽ khiến cô ấy mất mặt trước Trương Vân Đóa.
Nhưng đời này có Vu Tiếu ở bên cạnh, thể diện ở trong lòng cô ấy đã không còn quan trọng như vậy nữa, cớ gì phải bận lòng nhiều như vậy?
Đại đội trưởng đã đi thăm ruộng rồi, trong nhà chỉ có mẹ của ông ấy.
Bà cụ ở trong sân hết mó đông rồi lại sờ tây, thấy hai cô gái trẻ tìm đến nhà, còn là người lạ, nhịn không được hỏi: "Hai cháu là thanh niên trí thức mới đến phải không? Đến tìm con trai của bà à? Đúng rồi, con trai bà chính là đại đội trưởng Trương Lâm Quốc."
Tuy Châu Mật Hồng có thể bỏ xuống mặt mũi, nhưng cũng không muốn mở miệng, cho nên chuyện mượn xe đạp do Vu Tiếu phụ trách mở lời, cô ngoan ngoãn chào hỏi: "Chào bà Trương ạ, chúng cháu là thanh niên trí thức mới đến, cháu là Vu Tiếu, cô ấy là Châu Mật Hồng. Chúng cháu muốn đến bưu điện thị trấn để gửi thư báo bình an cho người nhà, nghe nói nhà đại đội trưởng có xe đạp nên muốn đến mượn ạ. Chúng cháu biết xe đạp rất quý, cho nên nguyện ý để lại tiền thế chấp, đồng thời muốn trả một hào tiền thuê xe đạp." Đầu năm nay xe đạp quý giá hơn đời sau rất nhiều, đời sau nhà ai cũng có xe đạp, tùy tiện mua là có. Mà thời này dù có tiên cũng không mua được, như vậy còn không quý hay sao?
Bà cụ Trương thấy Vu Tiếu nói có lý, cảm thấy cô gái đến từ thị trấn này thật hiểu chuyện. Ai cũng biết xe đạp quý giá, ngày thường đừng nói là cho mượn, cho dù chính mình sử dụng cũng thấy không nỡ. Năm đó con trai của bà đánh quỷ bị thương ở chân, đến công xã họp rất bất tiện, chân cẳng như vậy không thể đi được đường dài, nhưng dù có xe đạp thì con trai cũng không dùng được, cho nên mỗi lần đến công xã họp đều là cháu trai đạp xe chở cha nó đi. Năm đó mua xe đạp cũng vì tiện ích này.
Nhưng từ khi trong nhà có xe đạp, người khác bắt đầu đến mượn xe, con bà là đại đội trưởng, nếu người khác đến mượn mà không cho thì sẽ bị nói ra nói vào. Cho nên có xe đạp cũng rất khổ tâm. Nhưng cô gái này là người đầu tiên nói sẽ đưa tiền thế chấp, có thể thấy cô gái này là một người thấu suốt. Chẳng qua người ta mới đến mượn lần đầu, còn là thanh niên trí thức mới đến, hơn nữa còn vì mục đích gửi thư báo bình an cho người nhà, bà sẽ không thu tiền thế chấp và tiền thuê của người ta, vì vậy nói: "Tiền thế chấp và tiền thuê thì không cần đâu, chỉ là hai cháu phải đạp xe cho cẩn thận, nếu làm hỏng thì bà già này chỉ có thể mặt dày đòi bồi thường thôi." Bọn họ là thanh niên trí thức ở nơi này, con trai của bà là đại đội trưởng, không sợ bọn họ không chịu bồi thường. Sau khi mượn được xe đạp, hai người ve ký túc xá lấy chiếc gùi mà Vu Tiếu đem từ nhà đến rồi đi thị trấn. Cả Châu Mật Hồng lẫn Vu Tiếu đều biết đạp xe đạp, chẳng qua Châu Mật Hồng cao hơn, cho nên cô ấy càng thích hợp để đạp chiếc xe đạp hai mươi tám tấc này.
(1 tấc bằng 10 centimet)
Khoảng một giờ rưỡi, hai người đến bưu điện thị trấn.
Vu Tiếu nói: "Mật Hồng, cậu ở lại trông xe đạp, mình đi gửi thư."
Châu Mật Hồng: "Ừ."
Vu Tiếu lập chí muốn trở thành một sâu gạo vừa nhiều tiền vừa rảnh rỗi ở thế giới này, tự nhiên không tránh khỏi việc phải kiếm tiền. Nhưng phương thức kiếm tiền nhanh nhất ở thời đại này là gì? Mua nhà, mua tem. Sau đó chờ đến sau cải cách thì bán đi. Tại sao không chờ đến sau năm 2000 rồi hãy bán? Bởi vì lúc đó cô đã sắp năm mươi tuổi rồi, có nhiều tiền hơn nữa cũng không có ý nghĩa gì.
Nghĩ đến chuyện sưu tập tem, Vu Tiếu đột nhiên nhớ ra một chuyện: "Nguyên chủ này, cô từng nói thứ mà thời đại này có thì cửa hàng của hệ thống cũng có đúng không?”
Hệ thống nguyên chủ: "Ừ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận