Thập Niên 60: Trở Thành Bạn Thân Nữ Phản Diện

Chương 416:

Chương 416:Chương 416:
Thực ra lúc Vu Tiếu đi chưa được bao lâu Kha Cảnh Dương đã ra khỏi nhà, anh đi theo sau lưng Vu Tiếu, nhìn cô yên lặng xếp hàng, anh yên tâm quay người đi tìm trung đoàn trưởng Dương.
Trung đoàn trưởng Dương thấy Kha Cảnh Dương đến, ông ấy cũng không bất ngờ, dù sao từ khi Kha Cảnh Dương trở về đến bây giờ đã qua hai ba tiếng đồng hồ rồi, hơn nữa anh còn từng đến phòng làm việc của thủ trưởng, đương nhiên là có người nhìn thấy: "Đã về rồi hả, nếu như lần này không phải điều tra đồng chí Vu Tiếu, có lẽ cháu không về sớm như vậy,"
Kha Cảnh Dương cười đùa: "Cháu có thể nói là nhờ phúc của cô ấy không?"
Trung đoàn trưởng Dương cười ha ha. Thực ra, trung đoàn trưởng Dương không hề cho rằng chuyện này liên quan đến Vu Tiếu, trung đoàn trưởng Dương xuất thân từ nông thôn, ít nhiều cũng có suy nghĩ trọng nam khinh nữ của người nông thôn, cũng không phải là không tốt với con gái, không coi trọng, mà là về một vài việc, ông ấy vẫn coi trọng con trai hơn. Ví dụ như sự việc máy bay chiến đấu lần này, nếu như có người đặc biệt sắp xếp, ông ấy cảm thấy chắc chắn là đàn ông chứ không phải phụ nữ. Dù thế nào thì ông ấy cảm thấy việc lớn, việc quan trọng chắc chắn do đồng chí nam gánh vác. Nói chính xác hơn thì, có lẽ là chủ nghĩa đàn ông đi.
Trung đoàn trưởng Dương nói: "Đúng là nhờ phúc của vợ nếu không tết cũng không về được."
Kha Cảnh Dương đưa báo cáo đã viết xong cho trung đoàn trưởng Dương: "Báo cáo trung đoàn trưởng, trước khi đến gặp chú, cháu đã đến gặp thủ trưởng, bởi vì có điều tra được một vài việc liên quan đến cha và mẹ của đồng chí Vu Tiếu, vì vậy cháu đến tìm thủ trưởng trước, chú xem... có thể hành vi của Dư Phương sẽ bị viết vào lý lịch chính trị của đồng chí Vu Tiếu, vì vậy cháu đến xin thủ trưởng trước liệu có thể không viết vào lý lịch chính trị của đồng chí Vu Tiếu không, tránh ảnh hưởng không tốt đến cô ấy."
"Bởi vì đây là ý đồ riêng của cháu, không muốn làm khó chú, xin chú phê bình." Kha Cảnh Dương giải thích chuyện trưa nay anh đi gặp thủ trưởng.
Trung đoàn trưởng Dương là một người tính cách thoải mái, về việc Kha Cảnh Dương đi gặp thủ trưởng trước, ông ấy cũng không tức giận. Kha Cảnh Dương đến gặp đương nhiên có lý do của anh. Bây giờ Kha Cảnh Dương giải thích với ông ấy, ông ấy xem báo cáo điều tra Kha Cảnh Dương viết xong cũng một lời khó nói hết.
Trung đoàn trưởng Dương thở dài: "Thật không ngờ rằng..." Lời này phải nói thế nào, đàn ông liều mạng chiến đấu ở tiền tuyến, phụ nữ lại ở phía sau cắm sừng ông, thực sự là không nuốt nổi cục tức này. May mà cha đồng chí Vu Tiếu trước khi chết không biết việc này, nếu không thì...
Ồ, có thể là ông biết việc này, chỉ là người khác không biết ông ấy biết mà thôi.
Dù sao như thế nào thì việc này cũng khiến người ta thấy khó chịu: "Thủ trưởng nói thế nào?"
"Thủ trưởng nói sẽ lấy lại công bằng cho cha Vu Tiếu, sẽ không công khai, cũng tuyệt đối không ảnh hưởng đến lý lịch chính trị của đồng chí Vu Tiếu." Kha Cảnh Dương nói.
Trung đoàn trưởng Dương cũng yên tâm: "Vậy được rồi. Đồng chí Vu Tiếu là một đồng chí tốt." Nghĩ xong ông lại nói: "Không ngờ người phụ nữ này không những phản bội quân hôn, còn bắt nạt đồng chí Vu Tiếu."
Trong báo cáo điều tra của Kha Cảnh Dương đương nhiên có viết về những gì Vu Tiếu trải qua, từ việc Vu Tiếu bị một nhà cha dượng và mẹ ruột sai bảo như người giúp việc, đến việc bị bọn họ tính kế ép xuống nông thôn, và cả việc sau khi xảy ra tai nạn thì tính cách trở nên mạnh mẽ hơn, anh đều viết rất rõ ràng.
Quả thực, nếu như lần này không phải Kha Cảnh Dương đi điều tra Vu Tiếu, người bên cạnh cũng chỉ cho rằng Vu Tiếu sau khi bị tai nạn thì tính cách trở nên mạnh mẽ hơn, nhưng mà Kha Cảnh Dương lại là người bên cạnh Vu Tiếu, vì vậy anh mới có thể biết rõ rằng, người này không phải là Vu Tiếu trước đây. Trung đoàn trưởng Dương không he hoài nghi bản báo cáo điều tra này, một là ông ấy tin Kha Cảnh Dương, hai là ông ấy cũng tin Vu Tiếu, Vu Tiếu làm không ít chuyện tốt cho quân doanh. Ba là ông ấy không tin một đồng chí nữ có bản lĩnh lớn như vậy, có thể khiến máy bay chiến đấu đột nhiên xuất hiện, bốn là Kha Cảnh Dương đã phản ánh với thủ trưởng.
Vì vậy, trung đoàn trưởng Dương nói: "Việc của mẹ đồng chí Vu Tiếu chú sẽ giữ bí mật, cháu yên tâm."
Kha Cảnh Dương nói: "Cảm ơn trung đoàn trưởng. Trung đoàn trưởng, không có việc gì khác thì cháu về đây, bên phía thủ trưởng vẫn đang điều tra, cháu đi đón vợ cháu."
Trung đoàn trưởng cười đuổi người đi: "Đi đi." Chuyện máy bay chiến đấu khiến mọi người đều tò mò. Ai cũng muốn biết việc này là như thế nào.
Kha Cảnh Dương ra khỏi chỗ trung đoàn trưởng Dương, thẩm vấn bên phía Vu Tiếu cũng vừa bắt đầu.
Vu Tiếu ngồi trước mặt thủ trưởng cấp cao nhất, trong căn phòng làm việc này chỉ có hai người Vu Tiếu và thủ trưởng cấp cao nhất. Ánh mắt của thủ trưởng cấp cao nhất lúc thẩm vấn vẫn sắc bén như trước, khiến người ta không dám nhìn thẳng, thậm chí hơi chột dạ.
Vu Tiếu rõ ràng không làm chuyện xấu, nhưng lại có cảm giác chột dạ. "Đừng căng thăng." Thủ trưởng cấp cao nhất nói: "Việc của cháu đồng chí Kha Cảnh Dương đã nói với ta rồi, cháu có thể nói cho ta biết những điều cháu trải qua không? Bắt đầu nói về kiếp trước đi."
Giọng nói của thủ trưởng cấp cao nhất rất hiền từ, nhưng Vu Tiếu biết rằng đây là do thám, chỉ cần khẩu cung của cô và Kha Cảnh Dương khác nhau, rất có thể sẽ xảy ra chuyện.
Vu Tiếu nói: "Chào bác, cháu sinh vào mùa xuân năm 2000. tên cháu cũng là Vu Tiếu, chữ Vu trong vu thị (vì vậy), chữ Tiếu trong vi tiếu(mỉm cười)... Ngày 8 tháng 7 năm 2021. cháu đang nằm trên giường đọc tiểu thuyết, lúc tỉnh lại cháu đã ở bệnh viện, trong đầu có ký ức về thân thể này, đồng thời, trong đầu cũng có một giọng nói cho cháu biết..." Lời của Vu Tiếu và Kha Cảnh Dương không hề khác nhau một chỗ nào. Đây vốn dĩ là khẩu cung bọn họ đã bàn bạc trước.
Nụ cười trên mặt thủ trưởng cấp cao nhất vẫn không thay đổi: "Đồng chí Vu Tiếu, cháu có thể nói qua về gia đình không? Gia đình trong tương lai của cháu."
Vu Tiếu ngây ra: "Đương nhiên được ạ, bà ngoại cháu tên Dương Thải Liên, ông nội cháu tên Vu Văn Bân, ông ngoại cháu tên Tiên Quốc Cường, bà ngoại cháu tên Trương Tú, năm 2021 nhà cháu ở XXXXX."
Thủ trưởng cấp cao nhất ghi nhớ tên và địa chỉ, và ghi lại: "Vậy nguyên quán của cháu ở đâu?" Vu Tiếu nói: "Nguyên quán? Cái này cháu không biết, lúc cháu viết lý lịch, nguyên quán đều viết địa chỉ gia đình, ý bác là quê cháu phải không?"
Thủ trưởng cấp cao nhất: "Đúng, đúng, đúng, quê."
Vu Tiếu nói: "Từ nhỏ đến lớn cháu chưa từng đến nơi được gọi là quê nhà, còn về ông bà nội, ông bà ngoại cháu, thì cháu không biết. Ở niên đại của cháu, người nông thôn đều vào thành phố mua nhà, tòa nhà thấp ở thành phố cũng phải bảy tám tầng, cao thì trăm tầng cũng có, đó là niên đại vô cùng hưng thịnh. Gần như nhà nào cũng có xe, không phải là xe đạp, mà là xe ô tô bốn bánh. Thịt, sữa bột đối với người của niên đại cháu đều ăn đến chán luôn. Người niên đại của cháu coi trọng việc hưởng thụ, bởi vì chất lượng cuộc sống thực sự rất tốt."
Thủ trưởng cấp cao nhất nhìn Vu Tiếu, lúc cô kể về thế giới trong tương lai ánh mắt cô sáng ngời, trong giọng nói đầy sự hoài niệm và tình cảm với thế giới tương lai. Ông ấy đã chiến đấu cả một đời, tự nhận là có bản lĩnh nhìn người, dáng vẻ lúc này của Vu Tiếu mà thực sự là giả vờ, thì ông ấy vẫn có thể nhìn ra.
"Cháu..." Mắt Vu Tiếu đỏ lên: "Cháu không biết đến lúc nào, cháu mới có thể gặp lại cha mẹ, ông bà nội, ông bà ngoại của cháu." Nói xong, Vu Tiếu khóc. Mặc dù nguyên chủ nói đợi cô ấy hoàn thành nhiệm vụ, nguyên chủ sẽ dùng điểm tích phân của mình đưa cô trở về, nhưng mà... ai mà biết được điểm tích phân của nguyên chủ có đủ không. Mặc dù nguyên chủ đã nói, đến lúc đó sẽ đưa cô trở về lúc cô đột tử, nhưng thời gian ở thế giới hiện thực không ngừng lại, sau khi cô chết đi, người nhà của cô vẫn phải chịu nỗi đau.
Thủ trưởng cấp cao nhất thấy cô khóc thì lấy ra một chiếc khăn tay: "Cháu lau nước mắt di có phải nhớ người nhà không?"
Vu Tiếu hơi ngượng gật đầu: "Đúng vậy, cháu rất nhớ." Cô nhận chiếc khăn tay của thủ trưởng cấp cao nhất, cô phát hiện chiếc khăn tay này rất cũ, nhưng vẫn còn sạch sẽ: "Chiếc khăn này rất quan trọng với bác đúng không?" Đã cũ như vậy rồi mà ông ấy vẫn không vứt, lại còn luôn mang theo bên người, có thể thấy sự quan trọng của nó.
Thủ trưởng cấp cao nhất nói: "Đó là chiếc khăn tay mẹ ta làm hồi ta còn trẻ rời nhà đi lính. Lúc đó cuộc sống rất khổ cực, không thể nào so sánh với thế giới tương lai của cháu được. Ta bị thương trên chiến trường, dùng nó để bịt máu, lúc ta sắp không kiên trì được nữa thì lấy ra nhìn. Lúc đó ta nghĩ chỉ cần ta kiên trì giết thêm một quân địch, cuộc sống của cha mẹ ta sẽ có thêm một phần hi vọng. Ta cứ nghĩ như vậy rồi giết hết người này đến người khác, giết đến tận bây giờ. Thực tế thì, suy nghĩ của ta không sai. Ta giết thêm một kẻ địch, chiến hữu của ta cũng giết thêm một kẻ địch. Vô số người như ta ôm tư tưởng như vậy để giết kẻ địch, vì vậy tổ quốc ta mới có ngày hôm nay, mới có tương lai mà cháu ở đó." Vu Tiếu nói: "Từ hồi tiểu học chúng cháu đã được nghe câu chuyện về các tiền bối, nghe mọi người chống lại quân địch như nào, giết địch như nào, dùng sinh mạng đổi lấy hòa bình như nào. Đó là thành trì dùng máu thịt xây lên, là sự vinh quang dùng máu đổi lấy, là tương lai dùng nước mắt đổi lấy. Người trong tương lai đều nói, các tiên bối để lại tinh thần, tỉnh thần đoàn kết, yêu thương, không sợ sống chết.
".. Cháu vẫn còn nhớ trong bài học hồi còn nhỏ, có một bài văn tên là mười dặm đường trường tiễn thủ tướng..." Vu Tiếu dừng lại, sau đó cô im lặng cúi đầu.
Lãnh đạo cao nhất cũng ngây ra, cuối cùng dùng giọng khàn khàn hỏi: "Thủ tướng ông ấy.. mất lúc nào?"
Vu Tiếu buồn thương nói: "Còn sớm hơn cả lãnh tụ, ngày 8 tháng 1 năm 1976. Nhưng mà bác cũng đừng buồn, trong tương lai, Đài Loan, Hong Kong đều được trở về với tổ quốc."
Lãnh đạo cấp cao nhất dùng tay áo lau đuôi mắt: "Đồng chí Vu Tiếu, cảm ơn cháu mang đến tin tức về tương lai, cảm ơn cháu." Ông ấy đứng dậy, thân hình già nua đứng thẳng, ông ấy chào theo kiểu quân đội với Vu Tiếu, đại biểu cho sự biết ơn và tôn trọng dành cho Vu Tiếu: "Cảm ơn cháu, để ta đến tuổi này rồi vẫn có thể biết tương lai của tổ quốc."
"Không, không, không.." Vu Tiếu không biết chào theo kiểu quân đội, cô khom lưng với thủ trưởng cấp cao nhất: "Là cháu và hàng nghìn hàng vạn người ở tương lai phải cảm ơn mọi người, cảm ơn mọi người cho chúng cháu tương lai, cho chúng cháu một ngày mai tốt đẹp."
Hai người không hẹn mà cùng cười.
Vu Tiếu hơi khó hiểu: "Bác không muốn xem cháu lấy ra vũ khí nữa ạ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận