Thập Niên 60: Trở Thành Bạn Thân Nữ Phản Diện
Chương 376:
Đến bốn giờ hai người quay về nhà. Vu Tiếu nói: "Tối nay chúng ta nấu cơm đi, tôi có mang không ít thức ăn từ Phạm Gia Câu qua đây, cậu gọi cả Xa Bình đến ăn cơm luôn."
Trương Vân Đóa nghe xong cười ngọt ngào.
Hai người về đến nhà còn chưa đến bốn giờ rưỡi, Trương Vân Đóa ở nhà phải nấu cơm, Vu Tiếu mặc dù không giỏi lắm, nhưng nấu một khoảng thời gian rồi nên cũng rất quen thuộc. Với lại hai người cùng làm nên rất thích thú.
Đồ ăn mang từ nhà đến rất nhiều, có tương thịt gà, tương đậu, bí đỏ, trứng gà, cà tím, cà chua. Vu Tiếu nhìn qua một lượt rồi hỏi Trương Vân Đóa: "Tối nấu món gì đây? Cơm có thể nấu ít đi vì còn có cả bánh bao thịt nữa."
Trương Vân Đóa nói: "Cậu thích ăn gì, cậu quyết định đi."
Vu Tiếu nghĩ rồi nói: "Nếu không thì xào cà và bí đỏ, canh trứng cà chua, bởi vì trời nóng nên tương thịt gà hơi mặn, xào với cải thìa không cần cho gia vị, đồng chí nam ăn khỏe, thêm một món trứng xào hành đi. À đúng rồi, trong nhà vẫn còn nước có ga, trước đây tôi mua ở tiệm cơm quốc doanh còn chưa uống hết." Chủ yếu là không có dịp nào để mang ra uống, cô đi làm về quá muộn nên cũng không uống. Trương Van Đoá nghe xong mắt sáng lên: "Có nước có ga hả? Tôi mới được uống một lần thôi."
Vu Tiếu: "Vậy lần này cho cậu uống thoải mái luôn”
Hai người cùng làm, cho dù là rửa hay thái đều rất nhanh. Chỉ là việc thái rau giao cho Trương Vân Đoá, Vu Tiếu không có sức thái rau với lại cô thái chẳng ra hình dáng gì. Đồ ăn chuẩn bị xong, nồi đất trên bếp lò thì để nấu cơm, bếp còn lại thì để xào rau.
Lúc sắp đến năm giờ rưỡi, Kha Cảnh Dương nói với Xa Bình: "Xa Bình, tối đến nhà anh ăn cơm."
Xa Bình cười híp cả mắt, vô cùng vui mừng. Anh ta biết việc Trương Vân Đoá đến tiệm cơm làm việc, anh ta vô cùng biết ơn Vu Tiếu: "Vâng, đội trưởng, em đến nhà ăn xem có món gì ngon không, em mua thêm mấy món mang đến."
Kha Cảnh Dương nhanh chóng kéo áo anh ta lại: "Được rồi, đừng đi, chị dâu chú hôm nay vừa từ quê qua đây, mang rất nhiều đồ, đủ ăn."
Xa Bình: "Vâng, vẫn là chị dâu tốt nhất."
Kha Cảnh Dương cười haha hai tiếng: "Cũng không phải đến ăn không, lúc được nghỉ nhớ lên núi nhặt củi mang đến."
Xa Bình không ngờ lão đại lại không biết liêm si đến mức này, anh ta còn có thể nói gì nữa đây, chỉ đành đáp vâng.
Hai người về đến nhà, vừa đến cửa đã nghe thấy bên trong truyền ra tiếng cười đùa, còn cả mùi thơm của thức ăn.
Kha Cảnh Dương giả vờ giả vịt đi vào hỏi: "Có việc gì mà vui như vậy?”
Trương Vân Đóa và Vu Tiếu đều ở trong phòng khách, đồ ăn đã bê ra hết. Nghe thấy tiếng của anh, Vu Tiếu nói: "Bí mật của đồng chí nữ, đồng chí nam không cần biết."
Kha Cảnh Dương giả vờ giả vịt không thành: "..."
Xa Bình cảm thấy lão đại chẳng hề có tý uy phong nào trước mặt chị dâu: "..."
Kha Cảnh Dương cũng muốn vớt vát lại mặt mũi, mắng Vu Tiếu mấy câu như mắng cấp dưới. Nhưng anh biết hôm nay nếu mà mắng thì anh sẽ càng thảm hơn. Vì vậy anh giả vờ như chưa xảy ra chuyện gì trêu trọc một câu: "Với em thì anh chẳng có bí mật của đồng chí nam gì đâu."
Xa Bình: ".." Lão đại cũng có lúc lắm lời như vậy hả?
Vu Tiếu trợn trắng mắt với anh: "Anh mau mở chai uống nước có ga di
Trương Vân Đóa nhìn bọn họ, cô ấy rất hâm mộ, hai người thi thoảng đấu võ mồm, nhưng có thể nhìn ra quan hệ của bọn họ rất tốt.
"Còn được uống nước có ga nữa hả, tốt quá đi, để em mở cho." Xa Bình tự đề cử, anh ta muốn thể hiện trước mặt Trương Van Đóa. Đương nhiên, ánh mắt anh ta không nhịn được trộm liếc về phía Trương Van Đóa. Dù sao thì hai người xác định quan hệ chưa đến một tháng, cũng là lần trước khi Vu Tiếu theo quân đưa Trương Vân Đóa đến đây thì hai người có gặp nhau, vì vậy trong lòng Xa Bình rất kích động, có cảm giác rất mới lạ.
Bữa cơm tối mọi người đều ăn rất vui vẻ, sau bữa tối, Trương Vân Đóa giành việc rửa bát, Vu Tiếu cũng không từ chối, cô và Trương Vân Đóa cầm bát đi rửa. Mặc dù cô không thích rửa bát, nhưng bình thường để Kha Cảnh Dương rửa là một chuyện, lúc có mặt mọi người cô vẫn phải giữ thể diện cho anh.
Sau khi rửa xong bát, Trương Vân Đóa và Xa Bình cùng nhau trở vê.
Vu Tiếu: "Đồng chí Kha Cảnh Dương, hai chiếc áo này là của anh." Cô lấy ra hai chiếc áo phông trắng bà Kha làm hộ ra.
Lúc ở tiệm cơm quốc doanh trên huyện li Kha Cảnh Dương đã biết việc này, chỉ là lúc về đến quân doanh thì quên mất, lúc này nhìn thấy áo trong tay Vu Tiếu, anh ngây ra, sau đó lập tức nhận lấy: "Đồng chí Vu Tiếu, cảm ơn em, còn nhớ làm cả quần áo cho anh."
Vu Tiếu hất cằm nói: "Đây là phần thưởng cho việc một tháng nay anh thể hiện rất tốt, sau này tiếp tục phát huy."
Nhìn cái dáng vẻ đắc ý của cô kìa. Kha Cảnh Dương dở khóc dở cười, anh lập tức cởi áo xuống mặc vào. Vu Tiếu cũng không tránh đi, ánh mắt dừng trên nửa người trên tráng kiện của anh: "Đồng chí Kha Cảnh Dương, thân hình đẹp đấy." Cô gái của thế kỷ 21, nào có biết xấu hổ, ngại ngùng chứ?
Lúc Kha Cảnh Dương thay áo cũng không tránh Vu Tiếu, vốn dĩ anh có ý dụ dỗ cô, thấy mắt cô mở lớn, anh vui mừng: "Trời sinh đấy." Kể ra thì đã mấy năm anh không làm quần áo mới rồi. Bởi vì ở quân doanh được phát quần áo, đủ cho anh mặc, nên bình thường ngoài quần trong, anh thực sự không có nhu cầu gì với quần áo khác. Hôm nay nhận được quần áo Vu Tiếu tặng, anh vui mừng như điên: "Rất vừa người, cảm ơn đồng chí Vu Tiếu." Hơi to, đương nhiên không phải vì anh đang phát triển cơ thể, mà là để anh tiện làm việc, hay huấn luyện gì đó.
Vu Tiếu mỉm cười: "Anh có từng nghe bài hát này không?"
Kha Cảnh Dương không hiểu chiếc áo này liên quan gì đến bài hát, vì vậy anh hỏi: "Chưa từng nghe, đồng chí Vu Tiếu hát thử anh nghe xem."
Vu Tiếu hát khẽ: "Trái tim biết ơn, cảm ơn có anh." Chỉ có tám chữ, sau đó cô lại đọc thêm một câu: "Cảm ơn vận mệnh cho em được gặp anh."
Kha Cảnh Dương nghe xong không nhịn được cười: "Câu hát này..."
Vu Tiếu híp mắt: "Anh muốn nói gì?"
Kha Cảnh Dương lập tức nói: "Hát rất hay, đặc biệt là câu sau, đọc càng hay hơn."
Vu Tiếu rất hài lòng: "Cũng không phải em sáng tác, trước đây nghe người khác ngâm nga, em liền nhớ."
Kha Cảnh Dương: "Vì để cảm ơn em tặng anh quần áo, anh nên làm øì đây nhỉ?"
Vu Tiếu: "Không cần, anh cũng bảo em mua sữa bột rồi mà."
Kha Cảnh Dương trịnh trọng nói: "Đó là cảm ơn em hiếu thuận với cha mẹ anh, không giống nhau, anh bắt buộc phải cảm ơn em."
Vu Tiếu thấy anh kiên trì nên cũng không phản đối nữa: "Vậy anh muốn cảm ơn em như nào?"
Kha Cảnh Dương nhướng mày: "Nếu không thì lấy thân báo đáp?" Nói xong câu này, thực ra anh cũng hơi căng thẳng, chỉ sợ Vu Tiếu phát hiện ra ý đồ của anh, sau đó vẫy tay bai bai luôn. Cho dù anh biết tính cách của cô không phải như vậy, nhưng anh vẫn lo lắng.
"Phì." Nhưng Vu Tiếu lại bật cười một tiếng, trong suy nghĩ của Vu Tiếu, Kha Cảnh Dương cố tình trêu chọc cô, vì vậy cô mới nói: "Nếu đồng chí Kha Cảnh Dương đã muốn cảm ơn bằng cách như vậy, em cũng đành đồng ý thôi. Chẳng qua nếu như anh muốn lấy thân báo đáp, thì em có yêu cầu đấy."
Kha Cảnh Dương biết cô đang đùa, nhưng anh vẫn phối hợp diễn kịch với cô: "Ấy, lại còn yêu cầu nữa hả? Nói ra anh nghe xem nào." Chuyện nhỏ, tưởng anh sẽ sợ sao?
Cũng không biết ai rơi vào bẫy của ai.
Vu Tiếu đánh giá anh một lượt: "Trước tiên thử cởi hết em xem hình thể của anh xem."
Khu... Nếu như lúc này Kha Cảnh Dương có uống trà, chắc chắn anh sẽ phun ra bằng hết.
Vu Tiếu thấy anh bị dọa sợ, cô lại nói: "Xem đi, đã nói anh không có thành ý mà, đừng nói chuyện báo ơn nữa, chị đây phải đi tắm rồi." Nói xong cô đi vào phòng tắm.
Chị?
Cô gái này đúng là một ngày không dạy dỗ, thì sắp ngồi lên cả đầu anh rồi.
Kha Cảnh Dương đi theo cô vào phòng tắm.
Cảm giác có người đi theo, Vu Tiếu quay người, vừa quay người đã đối diện với Kha Cảnh Dương: "Anh làm gì?"
Kha Cảnh Dương không nói một lời đẩy cô vào bên trong, sau đó đóng cửa lại, giơ tay cởi quần áo, vừa cởi anh vừa nói: "Không phải em nói anh không đủ thành ý hay sao? Vì vậy anh phải thể hiện chứ." Giọng nói trầm thấp mang theo sự trêu chọc, anh nhanh chóng cởi áo xuống.
Có lẽ do phòng tắm quá nhỏ khiến tim Vu Tiếu đập nhanh hơn mấy lần, dưới ánh đèn màu vàng, trên dưới người đàn ông đều toát ra sự gợi cảm. Vu Tiếu bất giác cảm thấy cổ họng khô nóng. Năm nay cô đã hai mươi ba tuổi, không còn là cô gái nhỏ mới mười bảy tuổi như nguyên chủ, cô hiểu sức hút của đàn ông nằm ở đâu, cô cũng thích lãng mạn.
Kể ra thì, nếu lúc đó người hợp tác kết hôn là người khác, như Hàn Giản, Nhậm Sóc, cô sẽ không đồng ý. Bởi vì học sinh cấp ba mới mười mấy tuổi sao có thể so sánh được với người đàn ông đã trưởng thành như Kha Cảnh Dương, có đủ kiến thức và trải nghiệm.
Kha Cảnh Dương thấy cô nhìn chằm chằm mình, anh bước lên mấy bước.
Vu Tiếu căng thẳng, cũng lùi về sau theo, nhưng phòng tắm quá nhỏ, cô mới lùi về sau mấy bước đã bị anh ép đến góc tường. Vu Tiếu rất căng thẳng, loại căng thẳng này không phải là sợ hãi, mà là loại kích thích khiến cho người ta tim đập chân run. Cô bắt đầu từ tim đập nhanh chuyển sang mặt đỏ bừng, thậm chí cô còn ngẩng đầu nhìn Kha Cảnh Dương.
Kha Cảnh Dương vươn tay ra, một tay chống lên tường, một tay ấn vai Vu Tiếu: "Muốn anh cởi quần nữa không?" Anh cười xấu xa hỏi. Dáng vẻ này của anh rất giống lần đầu tiên gặp ở Cung Tiêu Xã.
Vu Tiếu chớp chớp mắt, cô vốn đang cảm thấy hơi căng thẳng và kích thích, đột nhiên không nhịn được bật cười thành tiếng. Bởi vì.. sinh thời, cô cũng được trải nghiệm hành động kabedon*.
*Kabedon: Kể ra thì, đây vốn là một việc rất lãng mạn, nhưng mà trong tiểu thuyết, tivi, loại hành động này xuất hiện quá nhiều, nên vào lúc này cô không nhịn được muốn cười.
Kha Cảnh Dương: ".. Em cười gì?" Chẳng hiểu ra làm sao, nhưng không biết vì sao anh cũng bật cười: "Không được cười, em đang cười nhạo anh à?"
Vu Tiếu lập tức nói: "Không có, em thề, em thực sự không có."
Kha Cảnh Dương nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, nếu như trong mắt cô không có ý cười, nếu như khoé miệng cô không cong lên, anh sẽ tin cô. Nhìn dáng vẻ như con hồ ly nhỏ của cô, có quỷ mới tin.
Vu Tiếu thấy anh cứ nhìn chằm chằm mình, cảm giác căng thẳng vừa biến mất lại xuất hiện: "Anh nhìn gì?"
Kha Cảnh Dương hừ một tiếng: "Anh thấy rõ ràng em đang cười nhạo anh."
Vu Tiếu: "Thực sự không có mà."
Kha Cảnh Dương giả vờ trầm tư một lúc rồi nói: "Có lẽ do anh chưa nhìn kỹ, để anh nhìn kỹ hơn xem." Nói xong anh từ từ cúi đầu lại gần mặt cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận