Thập Niên 60: Trở Thành Bạn Thân Nữ Phản Diện
Chương 390:
Hà Lệ Viện đứng ở cửa nhà họ Kha gọi một lúc lâu cũng không thấy ai trả lời, thầm nghĩ chẳng lẽ sáng sớm như vậy mà vợ chồng Kha Cảnh Dương đã đi ra ngoài? Đúng lúc chị ta định xoay người rời khỏi, Kha Cảnh Dương từ trong phòng đi ra, anh đứng ở cửa nhìn ra ngoài sân: "Chị dâu có việc gì?"
Hà Lệ Viện thấy người ở nhà, lại là dáng vẻ vừa mới rời giường, nhịn không được nói: "Đây là hôm qua náo loạn muộn quá nên hôm nay không dậy được à?"
Đề tài có chút vàng”.
(18+)
Có lễ Kha Cảnh Dương sẽ thảo luận đề tài này với nam đồng chí, đều là đàn ông con trai cả, nhưng mà tuyệt đối sẽ không thảo luận mấy lời này với nữ đồng chí. Anh không trả lời, mà lặp lại câu hỏi: "Chị dâu có việc gì không?" Thật ra Kha Cảnh Dương rất ít khi tiếp xúc với Hà Lệ Viện. Đồ Hữu Lượng lớn hơn anh mấy tuổi, khi anh học đại học, hai vợ chồng Đồ Hữu Lượng đã kết hôn, sau đó Hà Lệ Viện cũng tùy quân. Vì vậy, quanh năm suốt tháng, không, là trong bốn năm đại học, hình như anh chỉ nhìn thấy Hà Lệ Viện một lần. Chính thức quen biết là từ khi anh tới bộ đội. Bởi vì anh đến đúng chỗ mà Đồ Hữu Lượng ở, đây cũng là trùng hợp.
Thật ra lúc trước, sau khi Kha Cảnh Dương tốt nghiệp, có mấy đơn vị bộ đội để anh lựa chọn, nhưng mà anh chọn nơi này, chỗ này gần nhà, cũng có thể chăm sóc cha mẹ.
Hà Lệ Viện cũng không tiếp tục loại đề tài này, chị ta nói lý do mình đến đây: "Cảnh Dương à, mấy ngày trước anh Đồ của chú ra ngoài làm nhiệm vụ, bọn nhỏ lại được nghỉ, chị mang bọn nhỏ về nhà ngoại chơi một thời gian nên không biết Hữu Hi tới. Sau khi chị về mới nghe người khác nói chuyện này, chị hỏi lại Hữu Hi mới biết giữa hai người có chút hiểu lầm. Hữu Hi nói chú không nghe con bé giải thích, mà thời gian nghỉ của con bé có hạn nên không thể không đi trước. Nhưng mà, con bé nhờ chị giải thích với chú, dù sao chúng ta cũng là người một nhà, giữ hiểu lầm ở trong lòng không tốt."
Kha Cảnh Dương thẳng thắn nói: "Chị dâu không cần giải thích, có hiểu lầm hay không cũng không có gì khác biệt, tôi và cô ta sẽ không liên quan gì đến nhau."
Hà Lệ Viện nghe xong thì luống cuống: "Cảnh Dương, lời này của chú, vậy Hữu Hi..."
"Không liên quan đến chuyện của cô ta." Kha Cảnh Dương đánh gãy lời của chị ta: "Đây là gia huấn của nhà họ Kha chúng tôi, từ nhỏ mẹ của tôi đã dạy, nam đồng chí đã kết hôn, trừ vợ của mình ra, phải bảo trì khoảng cách với tất cả các nữ đồng chí. Không phải chỉ có cô ta, mà là tất cả các nữ đồng chí, tôi sẽ không có quan hệ với bất kỳ ai hết." Chỉ thiếu nói thẳng cả Hà Lệ Viện. Hà Lệ Viện cũng không ngốc, tất nhiên là nghe ra hàm ý của anh, nhưng mà Kha Cảnh Dương đã nói đến nước này, chị ta cũng là người sĩ diện, huống hồ chuyện này cũng không liên quan đến chị ta, vì vậy, Hà Lệ Viện dứt khoát quay người rời đi. Thật ra chị ta cũng không thích cô em chồng này lắm, cô ta cho rằng điều kiện gia đình tốt, lúc nào cũng bày ra dáng vẻ hơn người, nhưng mà cha mẹ chồng và chồng của chị ta đều chiều cô ta, vì vậy, Hà Lệ Viện không dám đắc tội. Do đó, mỗi tháng cô em chồng đều viết thư hỏi thăm Kha Cảnh Dương, chị ta cũng không có cách nào giấu giếm, chỉ sợ cô em chồng sẽ nói xấu mình trước mặt mẹ chồng.
Bây giờ cô em chồng lại mất hết mặt mũi ở đây, lại còn gây sự với cả nhà Kha Cảnh Dương, không hiểu sao Hà Lệ Viện lại có chút vui mừng. Đâu ai muốn phải viết thư báo cáo với cô em chồng mỗi tháng chứ, ăn no dửng mỡ sao.
Chờ đến khi Hà Lệ Viện rời đi, Vu Tiếu cũng đi ra, cô ngáp một cái hỏi: "Chị ta đi rồi sao?"
Kha Cảnh Dương: "Đi rồi. Giờ này nhà ăn đã hết bữa sáng rồi, anh đi nấu cháo nhé?"
Vu Tiếu: "Nấu cháo lâu lắm, nấu mì đi, bỏ thêm trứng gà và rau. Đúng rồi, ăn sáng xong, chúng ta đi mua một con gà đi, nấu canh gà giống như hôm qua nấu cá... Mua về bồi bổ cho anh."
Kha Cảnh Dương: "... Anh yếu lắm sao?"
Vu Tiếu cười cười. Kha Cảnh Dương lại hỏi: "Hy vọng anh mạnh mẽ hơn một chút à?" Da kích quá lớn. Là đàn ông đều không có cách nào chấp nhận mình yếu ở trong mắt vợ của mình.
Vu Tiếu cảm thấy chắc chắn anh lại suy nghĩ lung tung, cô vội vàng giải thích: "Là em thấy anh ngày nào cũng huấn luyện vất vả nên đau lòng đó."
Kha Cảnh Dương sửng sốt, sau đó lập tức nở nụ cười.
Hai người ăn mì trứng, sau đó đi đạp xe đến đại đội sản xuất. Bởi vì hôm nay là chủ nhật, cho nên phòng người nhà náo nhiệt hơn bình thường, không chỉ có nam đồng chí, ngay cả nữ đồng chí bình thường đi làm cũng đều ở đây, vì vậy, khi Vu Tiếu và Kha Cảnh Dương đạp xe rời đi, có rất nhiều người nhìn thấy.
Lập tức lại có một đám người buôn chuyện.
Vu Tiếu rất nổi tiếng ở phòng người nhà, cô có công việc riêng của mình, làm việc ở tiệm cơm quốc doanh, đây là điều khiến rất nhiều người hâm mộ. Cô không cần giặt quần áo, mỗi ngày chồng của cô đều đi giặt, chuyện đó khiến rất nhiều người ghen tỊ.
Hâm mộ cộng với ghen tị, khiến cho cả người chua lòm. Nhưng mà Vu Tiếu cũng không quan tâm mấy người đó.
Hai vợ chồng đi một vòng quanh đại đội sản xuất, đến khi trở về thì xách theo một con gà, gà đã thịt, đã nhổ lông, nhưng mà chưa nhổ sạch sẽ, vân còn một ít lông nhỏ, bọn họ mang về nhà xử lý. May là gà để trong giỏ, bên trên lại để rau dưa nên mọi người cũng không nhìn thấy, nếu không lại truyền ra mấy lời đồn đại vớ vẩn.
Về đến nhà, hai người làm sạch gà, sau đó mang đi hầm.
Một ngày cuối tuần trải qua với món canh gà, bởi vì Vu Tiếu không thân quen với người ở đây nên cũng không có ai đến tìm cô. Nhưng mà ngày thường phải đi làm, hiếm khi có một ngày nghỉ, cô cũng không muốn ở nhà đón tiếp người khác, còn không bằng nghỉ ngơi cho thoải mái.
Ngày hôm sau, Vu Tiếu phải đến tiệm cơm, bởi vì hôm nay sẽ có cán bộ ở tiệm cơm khác đến học tập.
Vu Tiếu đến trước tám giờ, tiệm cơm đã có người, bởi vì tiệm cơm còn phụ trách bữa sáng của nhà máy dệt.
"Trợ lý Vu đến rồi."
"Trợ lý Vu, chào buổi sáng."
"Trợ lý Vu."
Đầu bếp và nhân viên rửa thức ăn sôi nổi chào hỏi Vu Tiếu. Vu Tiếu gật đầu: "Có cán bộ ở tiệm cơm khác đến học tập không?"
"Buổi chiều ngày hôm qua có một người đến, là một nam đồng chí, còn hỏi rất nhiều vấn đề." Lý Cường nói. Lý Cường là trợ thủ của đầu bếp chính ở tiệm cơm quốc doanh tại huyện li, bây giờ là đầu bếp chính ở chi nhánh Hồng Ngưu.
Hôm qua đã tới rồi sao? Cô hỏi: "Là vị trợ lý nào? Trợ lý Lâm hay là trợ lý Hồ?"
Lý Cường: "Là một vị trợ lý họ Lâm, anh ta nói tiệm cơm của bọn họ và chi nhánh của chúng ta ở hai hướng trái ngược nhau, anh ta đi tới đây mất ba tiếng đồng hồ nên đến trước từ hôm qua, hình như anh ta có người quen ở đây, ở nhà của người quen luôn.”
Trợ lý Lâm là người ở chỗ chủ nhiệm Mạnh, từ đó đến đây đúng là hơi xa.
Chỉ một lát sau, Trương Vân Đóa cũng tới: "Chào buổi sáng mọi người." Cô ấy đến phòng bếp chào hỏi trước, sau đó mới đến văn phòng: "Tiếu Tiếu, chào buổi sáng."
Vu Tiếu: "Chào buổi sáng, hôm nay tinh thần của cậu rất tốt nha."
Trương Vân Đóa: "Đừng nói nữa, không phải hôm qua có một người gọi là trợ lý Lâm đến học tập sao? Chiều hôm qua anh ta quấn lấy mình hỏi rất nhiều, đến khi mọi người đi giao cơm cho nhà máy dệt, anh ta cũng đi theo, anh ta có rất nhiều câu hỏi. Nếu các câu hỏi liên quan đến công việc thì cũng không sao, những điều đó cần phải hỏi, nhưng mà chuyện gì anh ta cũng hỏi. Tôi nghỉ ngờ..." Cô ấy chỉ vào đầu mình: "Đầu óc của người này có vấn đề." Vu Tiếu không có an tượng gì đối trợ lý Lâm, nhưng mà nghe Trương Vân Đóa nói như vậy liền cảm thấy rất thú vị.
Thời gian mấy người Vu Tiếu đi làm là tám giờ, đến bảy giờ năm mươi tám phút, trợ lý Lâm đến.
"Trợ lý Vu." Trợ lý Lâm có vẻ rất nhiệt tình: "Xin chào trợ lý Vu, tôi đến học tập theo kế hoạch suất ăn."
Vu Tiếu: "Hoan nghênh trợ lý Lâm, mời đi bên này. Phải rồi, trợ lý Lâm, hôm nay trợ lý Hồ và trợ lý Thôi có tới không?"
Trợ lý Lâm: "Chuyện này tôi không biết, chúng tôi không làm việc ở cùng một tiệm cơm, không liên lạc với nhau."
Ở thời đại không có di động này, liên lạc đúng là một chuyện rắc rối.
Trợ lý Hồ và trợ lý Thôi vẫn chưa đến, cũng không biết bọn họ có đến không. Nếu bây giờ giải thích kỹ lưỡng về kế hoạch suất ăn cho trợ lý Lâm, vậy chờ đến khi trợ lý Hồ và trợ lý Thôi đến, Vu Tiếu sẽ phải nhắc lại một lần nữa. Vu Tiếu nghĩ một chút, quyết định để Trương Vân Đóa dạy bọn họ. Bây giờ, cho dù cô không ở đây, một mình Trương Vân Đóa cũng có thể dẫn dắt đoàn đội này, vì vậy, để Trương Vân Đóa giới thiệu kỹ càng tỉ mỉ kế hoạch suất ăn là thích hợp nhất.
Vu Tiếu rót cho trợ lý Lâm một ly trà: "Trợ lý Lâm nghỉ ngơi trước một chút, buổi sáng chúng tôi tương đối bận, anh cũng có thể đi thăm quan một chút để hiểu thêm về trình tự của công việc. Ví dụ như trong kế hoạch bán thức ăn theo suất, thực đơn đều được sắp xếp trước một tuần. Mặc dù thực đơn của tuần này đã được sắp xếp từ tuần trước, nhưng mà có một số nguyên liệu nấu ăn tươi mới cần phải xác nhận lại một lần nữa. Hơn nữa, sau khi thực đơn cuối cùng trong tuần kết thúc, chúng ta phải bắt đầu sắp xếp thực đơn cho tuần kế tiếp, cho nên thứ hai là ngày bận nhất. Anh có thể vừa quan sát vừa tìm hiểu, có chỗ nào không hiểu thì có thể gọi trợ thủ Trương."
Trợ lý Lâm: "Chiều hôm qua tôi đã hỏi trợ thủ Trương, tôi hy vọng trợ lý Vu có thể nhắc lại một chút, có mấy chỗ tôi không hiểu lắm."
Vu Tiếu: "Trợ thủ Trương rất rõ quy trình công việc này của chúng tôi." Nói xong lại quay sang nói với Trương Vân Đoá: "Cậu đã nói quy trình công việc của chúng ta cho trợ lý Lâm chưa? Nếu chưa, vậy thì lát nữa giới thiệu kỹ một chút."
Trương Vân Đóa: "Tôi đã nói rồi, trợ lý Lâm rất thích công việc này, hôm qua vừa đến đã hỏi tôi chuyện suất ăn, vì vậy, tôi đã nói hết từ đầu đến cuối với anh ấy."
Trợ lý Lâm nghe thấy Trương Vân Đóa nói anh ta rất thích công việc này, trong lòng có chút vui vẻ, ai cũng thích được khen, điều này chứng tỏ anh ta làm việc rất chuyên nghiệp.
Vu Tiếu gật đầu: "Vậy trợ lý Lâm còn không hiểu chỗ nào? Có chỗ nào không hiểu có thể hỏi lại trợ thủ Trương, nếu trợ thủ Trương không giải thích rõ, vậy thì tôi sẽ giải thích."
Trợ lý Lâm này là một người coi thường nữ đồng chí, cảm thấy nữ đồng chí nên ở nhà giúp chồng dạy con. Vì vậy, mặc dù ngày hôm qua anh ta đã hỏi Trương Vân Đoá những vấn đề này, nhưng mà anh ta lại không tin Trương Vân Đóa. Hơn nữa, anh ta là trợ lý, anh ta cảm thấy Vu Tiếu phải đến tiếp đón mình. Vì vậy, lúc này mới yêu cầu Vu Tiếu giới thiệu về kế hoạch suất ăn cho mình.
Nhưng mà Vu Tiếu lại nói rõ ràng như vậy, anh ta còn có thể nói gì?
Nghiêm khắc mà nói, mặc dù trợ lý Lâm coi thường nữ đồng chí, nhưng mà không có chí khí, chỉ dám phỉ nhổ ở trong lòng, không dám giáp mặt nói với người ta. Nói cách khác, tính cách của anh ta chính là bánh bao: "Vậy cảm ơn trợ thủ Trương." Anh ta thực sự không hiểu, nữ đồng chí liều mạng làm việc như vậy để làm gì.
Gần đến chín giờ, trợ lý Hồ vội vàng tới: "Thật sự rất xin lỗi, đường đi hơi xa, tôi tính sai thời gian." Trên trán trợ lý Hồ đầy mồ hôi, có lễ anh ta đã đi một quãng đường dài, cộng thêm thời tiết nóng bức như bây giờ, anh ta càng đổ nhiều mồ hồi.
Vu Tiếu cũng rót cho anh ta một ly trà, cô còn chưa mở miệng, trợ lý Lâm cũng đang ở văn phòng đã lên tiếng: "Đường xa như vậy, tại sao anh không đi sớm?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận