Thập Niên 60: Trở Thành Bạn Thân Nữ Phản Diện

Chương 316:

Chương 316:Chương 316:
Vả lại, vì có chuyển phát nhanh nên các cô gái ở hiện đại hầu như đều rất lười. Cho nên Vu Tiếu cũng lười nấu khi biết nơi này có nhà ăn. Nhưng dù lười, thứ nên chuẩn bị vẫn cần phải chuẩn bị.
Đến huyện li Vu Tiếu mua hai chiếc ấm giữ nhiệt, một bếp lò, một nồi đất, trong nhà chỉ có một bếp lò, dùng để nấu nước, nồi đất mới để trên bếp lò mới nấu cháo là vừa vặn. Sau đó lại mua gạo và mì sợi. Đúng vậy, trực tiếp mua mì sợi luôn, bởi vì mua bột Phú Cường rồi cô cũng không biết nhồi mì. Về phần dầu muối tương dấm, giấy bản, rồi điêm quẹt này nọ đã đi mua với bà Kha ở công xã vào ngày hôm qua. Tiếc là cung tiêu xã của công xã bên đó không có ấm giữ nhiệt và bếp lò, bằng không hôm nay cô cũng không cần phải đến huyện HỆ
Sau khi mua đồ xong, cô lần lượt chuyển lên xe hậu cần, mệt đến toát mồ hôi. Và quan trọng hơn, Vu Tiếu bỗng nhiên cảm thấy, nếu Kha Cảnh Dương có mặt ở đây vào lúc này thì thật tuyệt, có anh ở đây thì cô không cần phải tự mình xách đồ nữa.
Trên người Vu Tiếu vốn có bốn trăm sáu mươi sáu đồng, hai trăm mười đồng là khoản giao dịch với Thôi Lương, một trăm hai mươi tám đồng là tiền sính lễ, một trăm hai mươi tám đồng là tiền mừng cưới nhà họ Vu gửi cho, cộng thêm mấy chục đồng tiền lẻ còn thừa lúc trước nữa là bốn trăm tám mươi đồng. Nhưng mới hai ngày trôi qua, trong tay cô chỉ còn bốn trăm mười đồng, lại rút ra một trăm đồng, cô quyết định trích một nửa số tiền mua phiếu để quyên góp cho cô nhi viện, do đó chỉ còn lại ba trăm đồng để gửi ngân hàng. Trước mắt cô có một nghìn hai trăm đồng tiền gửi ngân hàng. Và tất nhiên, so với khoản gửi ngân hàng, điểm thiện cảm mà cô nhận được tăng lên rất nhiều, bây giờ đã đạt ngưỡng bốn nghìn sáu trăm rồi. Lại nói tiếp, số điểm đó đều đến từ các bạn nhỏ. Trong mấy ngày ở Phạm Gia Câu, mỗi lần cô đi câu cá, không chỉ có Phạm Gia Ngư đi theo, mà mấy đứa con nít nhà họ Kha và nhà họ Phạm cũng đến góp vui, con nít nhiều như vậy nên không thể gọi bọn nhỏ về nhà ăn cơm, cô chỉ phát cho mỗi đứa một viên kẹo. Thỉnh thoảng câu được nhiều cá, chờ bà Kha nấu canh xong sẽ chia cho bọn nhỏ một ít, mỗi đứa được một miếng thịt. Cho nên thiện cảm mà bọn nhỏ dành cho cô nhiều như nước đái đầm của chúng nó vậy.
Ngoài ra, mấy bạn nhỏ ở cô nhi viện cũng cho cô rất nhiều điểm thiện cảm. Nếu nói cô phát kẹo cho mấy đứa nhỏ ở Phạm Gia Câu là vì mục đích lấy điểm thiện cảm, thì thiện cảm nhận được từ mấy bạn nhỏ ở cô nhi viện hoàn toàn là niềm vui ngoài ý muốn. Hơn nữa, điểm thiện cảm nhận được từ các bạn nhỏ ở cô nhi viện lần nào cũng trên một trăm điểm. Vu Tiếu cẩn thận ngẫm lại, có lẽ thím Dương nhiều lần phát kẹo, rồi còn dùng bột Phú Cường làm thành mỳ sợi và bánh bao nên mỗi lần đều thu được một làn sóng điểm thiện cảm từ các bạn nhỏ.
Vô tâm cắm liễu, liễu xanh um. Cho nên Vu Tiếu càng dụng tâm hơn đối với các bạn nhỏ ở cô nhi viện. Tháng nào Vu Tiếu cũng bán một đống phiếu rồi trợ cấp cho bọn nhỏ một khoản. Bởi vì làm ơn được hồi báo nên cô càng vui vẻ đóng góp một phần sức lực.
Người trên xe hậu cần thấy Vu Tiếu mua đồ đều rất kinh ngạc. Nhiêu đây cũng... nhiều quá đi? Xe vẫn chưa nổ máy, có một người phụ nữ nhịn không được hỏi: "Em gái này, em vừa mới theo quân hả?" Thường thì chỉ có người mới theo quân mới cần mua nhiều đồ đạc như thế, nào là ấm giữ nhiệt, nào là gạo...
Vu Tiếu nói: "Đúng vậy, mới đến hôm trước, hôm nay vội đi mua thêm chút đồ."
Lại có một người phụ nữ nói: "Người mới đến đều phải mua nhiều thứ như vậy, sau này sẽ đỡ hơn. Mà em gái mua bếp lò làm gì vậy?"
Vu Tiếu nói: "Em thấy trong nhà chỉ có một lò, lúc xào nấu sợ là không kịp, cho nên mới mua thêm một bếp lò nữa."
"Chao ơi, sao phải làm vậy cho phiền, một lò không đủ thì có thể xây thêm một cái bằng đá với bùn đất mà, nhiều gia đình đều làm như vậy." Mua thêm lò làm gì cho lãng phí.
Bạn cần đăng nhập để bình luận