Thập Niên 60: Trở Thành Bạn Thân Nữ Phản Diện

Chuong 388:

Chuong 388:Chuong 388:
Vu Tiếu nhìn thấy trợ lý Ngô, trường hợp này có chút xấu hổ nên cô không đi qua chào hỏi, chỉ nhanh chóng đạp xe rời đi.
Đến giữa trưa, Vu Tiếu và mọi người trở về từ nhà máy dệt thì nhìn thấy trợ lý Ngô đang đi qua đi lại trước cửa tiệm cơm.
"Trợ lý Ngô." Vu Tiếu gọi một tiếng.
Trợ lý Ngô ngẩng đầu: "Trợ lý Vu, chị đến tìm em đó."
Vu Tiếu còn cho rằng đối phương có chuyện gì đó nên vội vàng mời người vào văn phòng: "Bình thường em đều ở nhà máy dệt vào buổi trưa, nếu có việc quan trọng, chị có thể đến thẳng nhà máy dệt tìm em, mời vào, chị uống nước ấm không?"
Trợ lý Ngô: "Được, cảm ơn. Thật ra cũng không có chuyện gì quan trọng, sáng nay chị nhìn thấy trợ lý Vu, vốn đang định chào hỏi với em, nhưng mà thấy em đi rất vội nên không kịp chào." Trợ lý Ngô đến để thử một chút, nếu sáng nay Vu Tiếu không nhìn thấy cô ấy, như vậy cô ấy không cần đề cập đến một số việc, nhưng nếu Vu Tiếu nhìn thấy, như vậy.. Nói ra những việc này thật mất mặt, nhưng mà cô ấy cũng không hối hận.
Vu Tiếu vừa nghe trợ lý Ngô nói đến chuyện này thì có chút lúng túng: "Sáng nay em có chuyện gấp, lại thấy trợ lý Ngô đang bận nên không tới chào hỏi."
Quả nhiên là trợ lý Vu nhìn thấy mình, trợ Lý Ngô thở dài một tiếng.
"Nói ra có chút mất mặt, hai đứa nhỏ lấy đá ném chị ngày hôm nay chính là con riêng của chị." Trợ lý Ngô nói ra chuyện của mình.
"Hả?" Vu Tiếu thực sự rất bất ngờ, cực kỳ bất ngờ. Cô thấy trợ lý Ngô là người làm việc vô cùng lưu loát và quyết đoán, vậy mà lại là mẹ kế. Không phải cô có ý kiến đối với mẹ kế, mà là một người phụ nữ như trợ lý Ngô, cô thực sự không ngờ đối phương sẽ bằng lòng làm mẹ kế của người ta. Chẳng lẽ... Nam đồng chí đó cực kỳ ưu tú?
Trợ lý Ngô cười cười: "Chị sao, không chịu nổi khổ cực khi xuống nông thôn, cũng không nhìn thấy tương lai nên mới kết hôn. Chồng của chị là quân nhân, vợ trước mất, mẹ của anh ấy đang chuẩn bị tìm đối tượng cho anh ấy, cho nên chị liền đứng ra nhận lấy. Chị nói với anh ấy chị có thể tạm thời không cần có con, chờ đến khi con của anh ấy trưởng thành, không thể uy hiếp đến nó nữa thì chị mới cần con của mình, chị cũng đã hứa sẽ không bắt nạt hay ngược đãi chúng... Do đó, chị và cha của chúng kết hôn, có phải em cảm thấy vô cùng... Vô cùng khinh thường chị, đúng không?"
Vu Tiếu thật sự bất ngờ khi biết chân tướng của chuyện này, nhưng mà: "Không có. Cha của bọn nhỏ là quân nhân, tất nhiên là người có ánh mắt, anh ấy kết hôn với chị, chắc chắn không chỉ vì những lời này, nhất định là đã suy nghĩ cẩn thận và quan sát mọi mặt, anh ấy thấy được ưu điểm của chị nên mới đồng ý kết hôn với chị." Ít nhất là Vu Tiếu cho rằng như vậy. Năng lực quan sát của quân nhân mạnh hơn người bình thường, nếu chỉ vì mấy lời của trợ lý Ngô mà cưới cô ấy, vậy thì quá đơn giản. Cho nên Vu Tiếu không tin.
Nghe Vu Tiếu nói như vậy, trợ lý Ngô có chút kinh ngạc, đây là lần đầu tiên cô ấy cảm thấy Vu Tiếu không giống với những người khác. Cô ấy lập tức nở nụ cười: "Chị kết hôn với anh ấy vào tháng giêng năm 68, qua tháng giêng thì anh ấy trở về bộ đội làm nhiệm vụ, sau đó... Không trở về nữa."
Vu Tiếu căng thẳng, đây là.. Hy sinh? Không hiểu tại sao khi nghĩ đến là khả năng này, trong lòng Vu Tiếu lại cực kỳ khó chịu: "Đúng vậy, anh ấy đã hy sinh." Trợ lý Ngô nói đến đây, hai mắt đều đỏ lên: "Tin tức báo về từ tháng tư, đồng đội của anh ấy mang di vật của anh về, lúc đó, bộ đội có trợ cấp nhưng mà chị không cần trợ cấp, chị muốn bộ đội giới thiệu cho chị một công việc."
Vu Tiếu thầm nghĩ, đây là một người phụ nữ vừa thông minh vừa dũng cảm.
Trợ lý Ngô: "Chính là công việc hiện giờ của chị. Một phần trợ cấp chỉ có một ngàn đồng, một nhân khẩu một ngàn đồng, nghe thì hay lắm, nhưng mà đó là lấy mạng của anh ấy để đổi, chị..." Trợ lý Ngô cúi đầu, từng giọt nước mắt rơi xuống: "Còn không bằng kiếm một công việc, số tiền mà một công việc có thể không chỉ là một ngàn đồng."
Vu Tiếu không biết nên nói gì: "Vậy, chị và cha mẹ của anh ấy ở chung có ổn không?"
Nhắc đến cha mẹ chồng, trợ lý Ngô lại cười: "Bọn họ là người tốt. Sau khi anh ay hy sinh, có một số người nói về chị rất khó nghe, nói mệnh của chị cứng nên mới khắc chết anh ấy."
Vu Tiếu bất bình nói: "Đây là tư tưởng phong kiến mê tín, không thể chấp nhận được."
Trợ lý Ngô lắc đầu: "Không thể lấp được miệng của người ta. Cũng may cha mẹ chồng của chị là người hiểu lý lễ, biết chuyện này không thể trách chị. Nhưng mà bọn nhỏ... Bọn nhỏ nghe thấy mấy lời đó, cảm thấy là do chị khắc chết cha của chúng. Cộng thêm chuyện chị không cần tiền trợ cấp mà lại muốn một công việc, cho nên cũng có một số người nói ra nói vào rất khó nghe, do đó..." Trợ lý Ngô cầm ly nước uống vài ngụm.
"Chị uống từ từ." Vu Tiếu rót nước cho cô ấy, cô nghĩ một chút liền lấy ra một viên kẹo trái cây, bóc ra và đưa đến bên miệng trợ lý Ngô: "Chị ăn đi, trong lòng có thể dễ chịu hơn một chút."
Trợ lý Ngô bỏ kẹo vào trong miệng, thật ngọt. Không phải cô ấy chưa bao giờ ăn kẹo, nhưng mà chỉ có hôm nay cô ấy mới cảm thấy keoh ngọt: "Chị cũng không hiểu sao mình lại nói với em những chuyện này, có lẽ là do chúng ta đều là thanh niên trí thức. Nhưng mặc dù là thanh niên trí thức thì cũng có rất nhiều thanh niên trí thức nói xấu chị." Vu Tiếu không có thể bình luận cách làm của trợ lý Ngô, nếu cô là trợ lý Ngô, có lẽ cô cũng làm như vậy. Tiền trợ cấp có hạn không bằng một công việc có tương lai, đối mặt với mấy lời đàm tiếu vớ vẩn thì có làm sao? Nói trắng ra chính là nhàn rỗi và nghèo. Nhàn rỗi mới buôn chuyện, nghèo khó thì khơi dậy sự ghen tị, chính là nghèo kiết xác.
Vu Tiếu vỗ vai trợ lý Ngô: "Chính mình sống tốt là quan trọng nhất." Sự thật chính là như vậy, bất kỳ ai cũng không quan trọng bằng chính bản thân mình. Bởi vì bản thân mình đau thì cũng chỉ có bản thân mình biết, người khác chỉ bàn tán và xem náo nhiệt mà thôi.
"Cảm ơn em, trợ lý Vu." Trợ lý Ngô đứng dậy: "Chị cũng phải đi làm đây, hôm nay quấy ray em rồi, tâm sự với em như vậy, trong lòng chị cũng dễ chịu hơn một chút, ít nhất chị cũng biết còn có người đứng về phía mình."
Vu Tiếu: "Cố lên."
Trợ lý Ngô nghĩ một chút rồi lại nói: "Thật ra chị chưa nghĩ đến chuyện tái hôn, tái hôn làm mẹ kế, còn không bằng cứ như bây giờ. Nhưng mà nếu có một ngày chị tái hôn, chị sẽ đưa gấp đôi tiền trợ cấp cho cha mẹ chồng, dù sao thì công việc này của chị chính là dùng tiền trợ cấp để đổi lấy, chị phải đưa cho bọn họ hai ngàn đồng."
Vu Tiếu cảm thấy đây là chuyện nên làm: "Vậy chị hãy nói với cha mẹ chồng của chị đi, có một số chuyện giấu ở trong lòng càng khiến ta suy đoán, chúng ta nên nói ra, không thì miệng dùng để làm øì? Chỉ dùng để ăn sao?"
Trợ lý Ngô bật cười: "Trợ lý Vu, nói chuyện với em thật vui vẻ."
Vu Tiếu: "Nếu lần sau có tâm sự, hoan nghênh chị đến tìm em. Có lẽ em không phải là chuyên gia an ủi người khác, nhưng ít nhất em cũng là một người có thể lắng nghe." Cô cảm thấy cách suy nghĩ của mình và trợ lý Ngô hơi giống nhau, mà trợ lý Ngô còn quyết đoán hơn cô.
Sau khi trợ lý Ngô rời đi, cô ấy không đến tìm cô vì việc tư nữa.
Nháy mắt đã đến cuối tháng, Vu Tiếu phải đi huyện li tham gia cuộc họp.
Bởi vì ngày mai phải đi họp, nên hôm nay Vu Tiếu có chút căng thẳng, sau khi ăn tối, cô vẫn ngây người ở trong thư phòng, xem đi xem lại bản thảo hội nghị của mình.
"Tám giờ rồi mà em còn chưa ngủ sao?" Kha Cảnh Dương đi dạo một vòng trở về, thấy vợ của mình vẫn ở trong thư phòng, không khỏi đi qua hỏi.
Vu Tiếu vẫy tay với anh: "Anh mau tới đây, đây là nội dung cuộc họp của em vào ngày mai, anh nhìn thử xem thế nào?"
Kha Cảnh Dương: ".. Được, để anh xem." Kha Cảnh Dương đọc văn kiện rất cẩn thận, đây là thói quen nghề nghiệp, nghề nghiệp của bọn họ không cho phép bọn họ qua loa. Sau khi đọc xong văn kiện, Kha Cảnh Dương nói: "Viết rất cẩn thận, không có vấn đề gì." Là thật sự rất cẩn thận, không thể cẩn thận hơn được nữa, vợ của anh cực kỳ nghiêm túc trong công việc.
Vu Tiếu: "Không có vấn đề gì sao? Thật sự không có vấn đề gì sao?"
Kha Cảnh Dương không nói, trực tiếp bế lên cô về phòng: "Lấy tiêu chuẩn của anh để xem thì không có vấn đề gì."
Vu Tiếu giãy giụa: "Thả em xuống, em còn phải sửa sang đồ đạc bỏ sẵn vào cặp sách, nếu ngày mai đi huyện lị mà quên mất thì xong đời."
Kha Cảnh Dương đặt cô xuống.
Vu Tiếu sửa sang tư liệu rồi bỏ vào cặp sách: "Em còn phải đi tắm, em chưa tắm."
Kha Cảnh Dương: "..."
Chờ đến khi Vu Tiếu tắm xong, Kha Cảnh Dương đã ngủ say rồi, còn có thể ngáy. Chính xác thì cũng không phải là ngáy, mà là hơi thở có chút nặng nề. Nghe nói người ban ngày mệt mỏi, buổi tối đi ngủ, hơi thở đều có chút nặng nề. Người phải huấn luyện cả ngày như Kha Cảnh Dương, mặc dù cơ thể có thể chịu được, nhưng không có nghĩa là bọn họ không mệt.
Vu Tiếu nghĩ, ngày mai kết thúc cuộc họp, khi trở về cô sẽ mua một con gà về tẩm bổ cho anh.
"Nhắm mắt lại, ngủ đi." Một bàn tay đột nhiên vươn tới, kéo cô vào lòng, đánh gãy mạch suy nghĩ của cô. Cánh tay của anh rất dài, cơ bắp trên cánh tay đều rắn chắc, nhưng lại khiến người ta cực kỳ yên tâm.
Mặc dù Vu Tiếu nằm trong lòng anh, nhưng mà cô không hề nhắm mắt. Trước khi đi tắm, cô xem tư liệu của cuộc họp, sau khi tắm xong, cô ngắm anh. Điểm khác biệt chính là việc trước thì sẽ chán, việc sau thì không.
Ngày hôm sau, Vu Tiếu dậy sớm hơn nửa tiếng so với ngày thường, chỗ tốt của dậy sớm là nếu buổi sáng xảy ra chuyện đột xuất thì vẫn còn có thời gian xử lý. Vu Tiếu thích đến trước giờ hẹn nửa tiếng, như vậy có lợi cho mình và cũng có lợi cho người khác.
Nhưng mà khi cô xuất phát, Kha Cảnh Dương đi huấn luyện vẫn chưa về, cho nên cô tự mình đạp xe đi.
Đến bảy giờ, Vu Tiếu tới tiệm cơm ở huyện lị, cô lấy trứng gà và sữa bò ra, vừa ăn vừa nhìn dòng người qua lại. Ở trong mắt Vu Tiếu, năm 69 tiêu điều, tất cả mọi thứ ở thời đại này đều tiêu điều. Nhưng mà... Cô lại cảm thấy có chút an lòng. Có lễ là vì ở đây có người đó.
Hôm nay chủ nhiệm Bành cũng đến rất sớm, thấy Vu Tiếu đã có mặt ở đây, ông ấy rất hài lòng: "Chào buổi sáng, đồng chí Vu Tiếu."
Vu Tiếu: "Chào buổi sáng chủ nhiệm, chủ nhiệm ăn sáng chưa ạ?”" Chủ nhiệm Bành nói: "Đã ăn rôi, cô của cháu nấu cháo, trù nghệ của bà ấy không tốt, nhưng mà vẫn có thể nấu cháo."
Vu Tiếu cười cười: "Có lẽ là vì muốn nấu cháo cho chủ nhiệm ăn bên mới dụng tâm như vậy."
"Ha ha ha..." Chủ nhiệm Bành thích nghe lời này.
Vu Tiếu lấy ra bản thảo hội nghị: "Chủ nhiệm, có thể làm phiền bác xem giúp cháu không? Đây là lần đầu tiên cháu viết cái này, cũng không biết có ổn không."
Chủ nhiệm Bành nhận bản thảo đọc qua: "Đồng chí Vu Tiếu, cháu rất thích hợp làm văn thư." Được, nhất định rất được, ông ấy chưa từng đọc bản thảo nào bỏ nhiều tình cảm như vậy.
Cái gọi là tình cảm, có lễ là tương đối khoa trương, tương đối mỹ miều. Người ở thời đại này rất đơn giản, những thứ họ viết cũng rất đơn giản. Nhưng mà thế giới hiện thực là thời đại thịnh hành của internet, có hàng trăm cách để khen một người tốt, do đó, những thứ mà Vu Tiếu viết chính là bỏ rất nhiều tâm tư tình cảm: "Đồng chí Vu Tiếu, nếu sau này có hội nghị, cứ viết bản thảo như vậy." Ông ấy thích loại bản thảo có tình cảm như vậy.
Vu Tiếu nhẹ nhàng thở ra, chủ nhiệm Bành là chủ nhiệm lâu năm, ông ấy nói không có vấn đề, vậy chắc chắn là không có vấn đề.
Bọn họ ở tiệm cơm quốc doanh một lát, sau đó bắt đầu đi họp. Hội nghị tiệm cơm quốc doanh ở huyện li được cử hành ở chính quyền khu vực huyện.
Tiệm cơm quốc doanh ở thời đại này thuộc về quốc gia, mỗi một tiệm cơm quốc doanh đều do chính quyền địa phương quản lý, cho nên cuộc họp của tiệm cơm quốc doanh ở huyện li được cử hành ở chính quyền khu vực huyện.
Ở huyện lị này có tổng cộng bốn tiệm cơm quốc doanh, trước đây, mỗi lần có cuộc họp, chủ nhiệm Bành đều cúi thấp đầu hơn so với những người khác, bởi vì tiệm cơm quốc doanh do ông ấy quản lý làm ăn kém nhất. Mặc dù công việc ở tiệm cơm quốc doanh đều được tính là bát sắt, dù có lợi nhuận hay là lỗ vốn thù đều là tiền của nhà nước, nhưng mà là người phụ trách, nếu có lợi nhuận, đương nhiên là vinh dự, nếu bị lỗ vốn, tất nhiên là mất mặt.
Vì vậy, trước đây, mỗi lần sắp đến kỳ họp, chủ nhiệm Bành đều cảm thấy sợ hãi, hy vọng ngày đó đừng đến. Nhưng mà lần này thì khác, kể từ tháng năm, tiệm cơm đã bắt đầu có lợi nhuận, chủ nhiệm Bành vẫn chờ sự nổi bật vào tháng sáu. Nghĩ đến lão Bành ông đây làm việc cẩn trọng như vậy, làm sao có thể luôn bị phê bình chứ? Lần này, cuối cùng cũng có thể nhìn người khác bị phê bình, chủ nhiệm Bành vừa nghĩ đến đã cảm thấy cả người bay bổng.
"Lão Bành, lâu rồi không gặp" Người nói chuyện là một người phụ nữ họ Trương, gọi là chủ nhiệm Trương, có một loại cảm giác nữ hiệu trưởng. Chủ nhiệm Trương quản lý tiệm cơm quốc doanh làm ăn tốt nhất ở huyện lị, vì vậy, lần nào bà ta cũng được khen ngợi, vì vậy, mỗi lần có cuộc họp, bà ta đều khá kiêu ngạo, cũng có chút phô trương.
Nếu là trước đây, chủ nhiệm Bành cũng không đám nói chuyện lớn tiếng, có khi còn muốn tránh mặt chủ nhiệm Trương, nhưng mà hôm nay thì khác. Chủ nhiệm Bành cười thoải mái: "Lão Trương à, có phải bà lớn tuổi nên trí nhớ kém không vậy? Không phải tháng trước chúng ta mới gặp ở nội thành sao? Tính ra mới có hai tháng mà thôi, vậy mà bà đã không nhớ nổi rồi."
Mẹ nói
Hôm nay mặt trời mọc từ hướng tây à?
Hai người phụ trách hai tiệm cơm quốc doanh khác là chủ nhiệm Mạnh và chủ nhiệm Bạch đều kinh ngạc đến ngây người, bọn họ không muốn tìm cảm giác tôn tại trước mặt chủ nhiệm Trương, nhưng mà cũng muốn thể hiện cảm giác tồn tại trước mặt chủ nhiệm Bành. Lúc này, thấy chủ nhiệm Trương tìm chủ nhiệm Bành, bọn họ còn đang đợi xem kịch đó, kết quả lại nghe thấy chủ nhiệm Bành nói như vậy, đây là bị kích thích quá độ nên phản kháng sao?
Có điều, lão Bành này nói chuyện cũng quá độc rồi. Bất luận là nữ đồng chí bao nhiêu tuổi đều không thích bị nói là lớn tuổi. Nhưng mà chủ nhiệm Mạnh và chủ nhiệm Bạch deu không đỡ lời giúp, bởi vì bọn họ cũng thích nhìn chủ nhiệm Trương bị gây khó dễ nha.
Quả nhiên, chủ nhiệm Trương biến sắc, bà ta hừ lạnh một tiếng: "Trí nhớ của tôi không tốt chỗ nào, là do ông thay đổi nhiều quá, so với hai tháng trước, nhìn ông giống như già hơn mười tuổi, tóc cũng đã rụng một nửa, cứ tiếp tục như vậy, chắc chắn sẽ hói mất. Nhưng mà chuyện làm ăn, không phải cứ rụng một chút tóc là có thể làm tốt được. Ông đó, còn phải chăm chỉ học tập."
Vu Tiếu thầm nghĩ, vị chủ nhiệm Trương này nói chuyện cũng thật là độc, lấy thứ chủ nhiệm Bành để ý nhất để chọc tức ông ấy. Nhưng mà, tóc của chủ nhiệm Bành đúng là hơi ít, không biết có phải bị rụng vì lo lắng cho việc làm ăn của tiệm cơm không. Bây giờ chủ nhiệm Trương nói nhắc đến tóc của chủ nhiệm Bành, Vu Tiếu không nhịn được ngẩng đầu nhìn.
"Cháu nhìn cái gì mà nhìn?" Chủ nhiệm Bành trừng mắt nhìn Vu Tiếu.
Ánh mắt của tất cả mọi người ngay lập tức tập trung ở trên người Vu Tiếu.
Chủ nhiệm Trương: "Cô gái nhỏ nhà người ta nhìn một chút thì có làm sao? Ông đi ở nơi công cộng còn không cho người ta nhìn sao? Lão Bành, ông như vậy là không được, đất nước của chúng ta là đất nước dân chủ, chứ không phải tư bản."
Vu Tiếu cười cười: "Cháu thấy tóc của chủ nhiệm Bành rất đen, không biết là bảo dưỡng như thế nào, cháu đang hâm mộ ạ."
Vu Tiếu vừa nói ra những lời này, hiện trường lại là một mảnh yên tĩnh. Chủ nhiệm Trương liếc mắt nhìn Vu Tiếu một cái, không nói thêm gì nữa.
Chủ nhiệm Bàng sờ sờ tóc của mình một chút: "Ta nói cho cháu, tóc của ta đen như vậy là do ăn nhiều mè đen, ta cực kỳ thích ăn mè đen. Nói cho cháu chuyện này, nhà mẹ vợ của ta có rất nhiều mè đen, nghiền mè đen thành bột để uống, lại cho thêm một chút đường, ta có thể uống ba cốc. Đúng rồi, bao giờ về, ta sẽ lấy cho cháu một ít."
Chủ nhiệm Trương nghe lén, thật ra bà ta cũng muốn tóc mình đen hơn một chút, nhưng mà mè đen khó kiếm.
"Mấy người tới rồi." Một nam đồng chí đi tới từ một cửa ra khác.
"Chủ nhiệm Đới." Mọi người đồng thanh chào hỏi.
Vu Tiếu nhớ rõ trên đường tới đây, chủ nhiệm Bành đã nhắc nhở cô, bốn tiệm cơm quốc doanh ở huyện lị do chủ nhiệm Đới quản lý, hoặc là nói, những chuyện về phương diện thực phẩm ở huyện li đều là do chủ nhiệm Đới quản lý. Vì vậy, chủ nhiệm này và chủ nhiệm Bành cùng là chủ nhiệm, nhưng mà vẫn khác nhau, một người có quyền quản lý tiệm cơm quốc doanh ở toàn huyện lị, một người chỉ có quyền quản lý ở tiệm cơm quốc doanh. Chủ nhiệm Đới gật đầu, nhìn đồng hồ một chút rồi nói: "Thời gian của tôi hơi vội, nếu tất cả đến hết rồi thì bắt đầu họp thôi."
Nói xong, mọi người đi theo chủ nhiệm Đới vào phòng họp.
Trong phòng họp có mười người, chủ nhiệm Đới và thư ký của ông ta, bốn chủ nhiệm của tiệm cơm quốc doanh và bốn trợ lý của họ.
Chủ nhiệm Đới ngồi ở vị trí trên, ông ta nhìn về phía chủ nhiệm Bành đầu tiên: "Lão Bành, cuộc họp ở nội thành vào tháng năm đã đặt chỉ tiêu, nếu năm nay tiệm cơm quốc doanh của bên ông không thể đảm bảo tiền vốn, vậy thì sẽ bỏ tiệm cơm quốc doanh đó. Hẳn là ông cũng biết, tiệm cơm quốc doanh của chúng ta kinh doanh không phải vì kiếm tiền, mà là vì cải thiện sinh hoạt của người dân, là vì dân phục vụ. Nhưng mà ông cũng không thể làm hao hụt tiền của nhà nước, nếu tiệm cơm quốc doanh nào cũng như vậy, liệu nhà nước có đủ khả năng để chỉ trả không?"
"Đúng vậy, ngài nói rất đúng." Chủ nhiệm Bành nói: "Vì vậy, tháng năm vừa rồi chúng tôi đã đề ra kế hoạch mới, bắt đầu từ tháng năm, chúng tôi đã có lợi nhuận rồi."
Chủ nhiệm Đới sửng sốt, không chỉ chủ nhiệm Đới, ngay cả ba chủ nhiệm của tiệm cơm quốc doanh khác cũng ngây người. Không phải chứ? Chủ nhiệm Bành làm lót đế vạn năm lại có thể khiến tiệm cơm có lợi nhuận sao? Khó trách, khó trách vừa rồi chủ nhiệm Bành có khí thể như vậy, dám chọc tức chủ nhiệm Trương.
Mọi người không nghi ngờ lời nói của chủ Bảnh, bởi vì nếu nói dối chuyện này thì sẽ bị vạch trần ngay lập tức.
Chủ nhiệm Đới vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nói: "Nói như vậy là các ông có phương châm tốt kế hoạch tốt? Ông nói cho mọi người nghe một chút." Đối với chủ nhiệm Đới, tiệm cơm quốc doanh có thể cải tử hồi sinh chính là chuyện tốt, dù sao đây cũng là do ông ta quản lý, tính ra cũng có công trạng của ông ta. Cho dù phần công trạng này nhỏ, nhưng đây cũng là một chuyện tốt.
Chủ nhiệm Bành là người thành thật, ông ấy sẽ không cướp công của cấp dưới, vì vậy, lúc chủ nhiệm Đới để ông ấy nói, ông ấy liền đẩy Vu Tiếu ra: "Kế hoạch này là do trợ lý Vu nghĩ ra, chi bằng để trợ lý Vu đứng ra giới thiệu một chút?"
"Là trợ lý Vu đúng không? Tôi nhớ trợ lý bên cạnh ông lúc trước họ Triệu, chồng của cô ấy là quân nhân, sau khi xuất ngũ thì làm việc ở Cục Công An." Chủ nhiệm Đới nói. Người có thân phận giống như bọn họ, chỉ cần muốn nhớ rõ ai thì nhất định sẽ nhớ rõ.
Chủ nhiệm Bành cười nói: "Đúng vậy, chồng của trợ lý Triều được điều đến Cục Công An ở nội thành, đúng lúc chồng của trợ lý Vu lại làm việc ở bên này, cho nên trợ lý Vu đã điều từ tiệm cơm quốc doanh ở nội thành đến đây, nói ra đúng là thật có duyên, chồng của trợ lý Triều và chồng của trợ lý Vu chính là chiến hữu."
"Vậy sao?" Chủ nhiệm Đới cũng cười nói: "Đúng là có duyên, trợ lý Vu giới thiệu vê kế hoạch mà chủ nhiệm Bành vừa nói một chút đi."
Vu Tiếu đứng dậy: "Xin chào các vị chủ nhiệm, các vị đồng nghiệp, tôi tên là Vu Tiếu, là cán bộ của tiệm cơm quốc doanh XXXX, thật ra tiệm cơm của chúng tôi có thể cải tử hồi cũng không có phương án đặc biệt gì, chủ yếu là vì phục vụ người dân, chúng tôi căn cứ vào tư tưởng phục vụ người dân để bắt đầu..." Vu Tiếu vừa tự tin vừa thong dong trình bày kế hoạch của mình: "Vì vậy, tiệm cơm quốc doanh của chúng tôi đến thị trấn Hồng Ngưu, thị trấn Hồng Ngưu là chi nhánh đầu tiên của tiệm cơm chúng tôi..."
Theo lời nói của Vu Tiếu, mấy vị đang ngồi đây đều nhanh chóng tính toán lợi nhuận của một suất ăn, không thể phủ nhận, đây đúng là "Vì dân phục vụ", bởi vì lợi nhuận của suất ăn thấp đến mức gần như không nhìn thấy. Tiệm cơm quốc doanh là nơi có lợi nhuận cao, đây là chuyện mọi người đều biết. Nhưng mà bây giờ, kế hoạch lợi tức suất ăn thấp lại đạt được lãi suất gộp cao hơn lợi nhuận của tiệm cơm, có nghĩa là... Phương pháp quảng bá của tiệm cơm không chỉ có một. Cũng có nghĩa là... Tiệm cơm cần phải thay đổi.
Chủ nhiệm Đới im lặng một lát: "Tiền lãi tháng năm và tháng sáu của các ông như thế nào? Hai tiệm cơm tách ra báo cáo."
Chủ nhiệm Bành nói: "Bên tôi, tháng năm lãi một ngàn tám trăm đồng, tháng sáu lãi năm ngàn đồng."
Ôi trời ơi!
Ba chủ nhiệm khác đều sợ ngây người. Năm ngàn đồng tiền lợi nhuận? Không phải năm trăm?
Chủ nhiệm Trương nuốt nước miếng, lợi nhuận như vậy đã vượt qua tiệm cơm do bà ta quản lý.
Chủ nhiệm Đới nhìn về phía Vu Tiếu: "Bên cháu thì sao?”
Vu Tiếu nói: "Ở bên cháu, tháng sáu có khoảng sáu ngàn, ước chừng đến tháng bảy sẽ tăng gấp đôi, bởi vì bắt đầu từ tháng bảy, đơn đặt hàng của nhà máy dệt lại tăng lên."
Chủ nhiệm Đới nghe xong, lại rơi vào trầm mặc. Không chỉ có chủ nhiệm Đới im lặng, các chủ nhiệm khác cũng vậy. Cứ như vậy, mỗi tháng tiệm cơm của chủ nhiệm Bành bên này lãi khoảng mười sáu ngàn đồng, mười sáu ngàn đồng có nghĩa là gì? Đây là năm 69, có ngàn đồng chính là người có tiền. Tục ngữ nói, thập niên 60 trăm đồng, thập niên 70 ngàn đồng, thập niên 80 vạn đồng. Vậy mười sáu ngàn đồng thì thế nào?
Một tháng kiếm được mười sáu ngàn, vậy một năm thì sao? Phải gần hai trăm ngàn. Số tiền này đối với chính quyền huyện cũng là một khoản thu không nhỏ. Chủ nhiệm Đới còn cho rằng, chính quyên huyện có thể dựa vào tiệm cơm quốc doanh để trở mình một phen.
Hơn nữa, nguyên liệu nấu ăn của bọn họ còn mua từ người dân, đạt đúng tiêu chí vì dân phục vụ của nhà nước.
"Đây là chuyện tốt, tạm thời chưa cần công khai." Chủ nhiệm Đới mở miệng: "Tháng sau, tiệm cơm quốc doanh ở nội thành tổ chức hội nghị chúng ta phải trở thành tâm điểm chú ý, sau khi trở về, kế hoạch của trợ lý Vu sẽ được thực hiện ở các tiệm cơm quốc doanh khác."
Chủ nhiệm Trương: "Chúng tôi có thể điều cán bộ đến chỗ trợ lý Vu học tập không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận