Thập Niên 60: Trở Thành Bạn Thân Nữ Phản Diện

Chương 223:

Chương 223:Chương 223:
Hai mươi năm, bây giờ là năm 68, đợi Khương Đại Phát ra tù đã là năm 88 rồi, hơn nữa hai mươi năm tù, hắn ta có vượt qua nổi không?
Nghe thấy kết quả là hai mươi năm, bà nội Khương và bà Khương trực tiếp ngất đi.
Lưu Anh Vinh nói với Vu Tiếu: "Đồng chí Vu Tiếu, sự việc đã được giải thích rõ ràng, tôi về đây, còn về việc cô nói xin đổi đại đội sản xuất, bởi vì tình huống của cô đặc biệt nên nếu cô muốn xin thì hội thanh niên sẽ phê chuẩn, cụ thể như nào cô cứ suy nghĩ cho kĩ."
Vu Tiếu nói: "Cảm ơn anh."
Lưu Anh Vinh đi rồi, Vu Tiếu cũng không ở lại ủy ban thôn lâu, cô và đám người Lâm Ái Dao cùng nhau về ký túc xá thanh niên nữ. Vừa đến ký túc xá Vu Tiếu đã viết thư cho Châu Mật Hồng, nếu như nói ai là người vui nhất khi Khương Đại Phát bị phán quyết thì chắc chắn là Châu Mật Hồng.
Thủ đô.
"Châu Mật Hồng có ở đây không, kiện hàng của cô."
Từ ngày Châu Mật Hồng trở vê thủ đô, cuộc sống rất tốt, ít nhất thì ở nhà ngủ rất thoải mái. Bây giờ công việc hàng ngày của cô ấy chính là chăm sóc bà Châu, bà Châu đến hôm nay vẫn đang trong trạng thái 'thương tật'. chân vẫn chưa khỏi. Nghe thấy có kiện hàng, Châu Mật Hồng từ trong phòng đi ra, vừa nhìn thấy là Ao Tử Sơn gửi đến, Châu Mật Hồng liên ôm kiện hàng vào phòng, gấp không chờ được mở ra.
"Ai gửi đến vậy con?" Bà Châu đang ngồi trên sô pha xem báo nhìn con gái ôm một kiện hàng trông có vẻ rất nặng đi vào, bà ấy tò mò hỏi.
Châu Mật Hồng nói: "Tiếu Tiếu gửi đến ạ."
Bà Châu thấy vậy không nhịn được nói: "Đây là cái người bạn cùng xuống nông thôn ở Ao Tử Sơn đó của con gửi đến sao?" Nhắc đến cái người Vu Tiếu này, bà Châu rất có ý kiến với Vu Tiếu, bởi vì Châu Mật Hồng mỗi tháng đều gửi rất nhiều đồ cho Vu Tiếu, đồ để ăn, đồ để mặc, không thiếu cái gì. Cũng không phải bà Châu keo kiệt, mà bạn có tốt hơn nữa cũng không thể lần nào cũng gửi như vậy. Con cái hiếu kính cha mẹ, cha mẹ lo lắng cho con cái, cũng không thể gửi như vậy mãi được. Vì vậy bà Châu cho rằng chắc chắn Vu Tiếu đã lừa gạt đứa con gái ngây thơ của bà ấy rồi, nhưng con gái kiên trì phải gửi, nói nếu không để cô ấy gửi cho Vu Tiếu thì cô ấy sẽ lập tức về Ao Tử Sơn, bà ấy cũng hết cách.
Hôm nay nhìn thấy con gái vui ve ôm một kiện hàng rất to đi vào, lại nhìn vẻ mặt của con gái, bà ấy tùy tiện hỏi một câu. Thực tế thì bà ấy cảm thấy khả năng là đồ Vu Tiếu gửi đến không lớn, trong mắt bà ấy, Vu Tiếu đã trở thành người hút máu con gái của bà ấy rồi, vì vậy sao có thể gửi đồ cho con gái được chứ? Cho dù có gửi thì chắc chắn là những thứ không tốt.
Châu Mật Hồng nói: "Đúng vậy." Lúc nói chuyện, động tác của cô ấy nhanh nhẹn mở kiện hàng ra: "Òa, đều là đồ ăn. Còn có thư... Tiếu Tiếu nói tảo tía này có thể thả vào canh trứng, thịt nghêu này nấu cháo rất thơm, còn cả đậu phộng, quả óc chó, hạt dẻ... Nhiều đồ như vậy à, Tiếu Tiếu chắc chắn đã đi chợ phiên." Châu Mật Hồng nhớ đến kiếp trước, mỗi tháng cô ấy và Tiếu Tiếu đều đi chợ phiên. Ở nông thôn cũng chỉ có chợ phiên mới có thể mua được những thứ này.
Bà Châu nhìn xong: "Đây đều là đồ tốt đó, chắc phải tốn không ít tiền." Hơn nữa ở chỗ bọn họ, có tiền chưa chắc đã mua được, rất nhiều thổ sản vùng núi cũng chỉ có vùng núi mới có. Ví dụ như óc chó và hạt dẻ, bên này rất khó mua được.
Châu Mật Hồng nói: "Tình bạn của con và Tiếu Tiếu sao có thể dùng tiền bạc để đánh giá được? Tiếu Tiếu là người bạn tốt nhất của con, con cũng là người bạn tốt nhất của Tiếu Tiếu."
Nếu như là trước đây, bà Châu sẽ không đồng ý với những lời này, nhưng bây giờ, nhìn con gái nhà người ta gửi cho con gái bà ấy nhiều đồ như vậy, bà ấy cũng không tiện nói những lời không hay về người ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận