Thập Niên 60: Trở Thành Bạn Thân Nữ Phản Diện

Chương 371:

Chương 371:Chương 371:
Bà Kha vẫn đang may quần áo, máy may trong phòng vẫn không ngừng hoạt động hết công suất, Vu Tiếu vào nhà và thấy hai bộ quần áo của cô đã may xong, lúc này bà Kha đang may đồ cho Kha Cảnh Dương.
Bà Kha thấy con dâu đã trở lại thì nói: "Tiếu Tiếu à, mẹ dùng số vải còn lại may cho con hai chiếc áo lót nhé."
Vu Tiếu nói: "Không cần đâu ạ, mẹ cứ may hai chiếc áo tay cộc mà mặc, thời tiết đã bắt đầu nóng lên rồi, qua một khoảng thời gian nữa là có thể lấy ra mặc."
Bà Kha nói: "Mẹ không quen mặc đồ trắng." Ở nông thôn có nhiều chuyện vụn vặt cần làm, bà thích mặc đồ màu đen, màu xám để dễ làm việc, còn đồ màu trắng dễ bẩn, chỉ có người thành phố mới thích mặc.
Vu Tiếu ngẫm thấy cũng đúng, bèn nói: "Vậy được, mẹ cứ may áo trong cho con đi. Mẹ ơi, tối nay nhà mình ăn gì vậy? Con đi rửa rau trước."
Bà Kha nghĩ đến nguyên liệu có sẵn trong nhà: "Xào thịt heo với củ cải sợi, nấm xào rau xanh, lại cắt thêm ít thịt chưng với đậu tương, sau đó xào chút bí đỏ." Trong nhà vẫn còn rất nhiều nấm, ba ngày nay nhàn rỗi bà Kha đều lên núi hái nấm, nấm hái về lập tức phơi khô tích trữ. Một phần nguyên nhân là vì người ở thời đại này đều thích tích trữ như vậy, phần khác là vì ba năm đói kém trước đó để lại ám ảnh sâu sắc, cho nên trữ nhiều một chút luôn là chuyện tốt."
Vu Tiếu nói: "Vậy con đi rửa rau."
Bà Kha: "Bí đỏ vẫn còn dưới ruộng, bảo cha con đi hái đi."
Vu Tiếu: "Dạ." Cô ra ngoài tìm ông Kha: "Cha ơi, mẹ nói tối nay ăn bí đỏ, phải ra ruộng hái, con không biết thửa đất nào là của nhà chúng ta."
Ông Kha lập tức đứng dậy: "Để cha đi hái."
Vu Tiếu vừa đi theo vừa nói: "Con đi với cha, thuận tiện nhìn cho biết."
Ông Kha kiệm lời ừ một tiếng. Lại nói tiếp, nhà họ Kha vốn được chia cho bốn mẫu đất riêng, năm nay vì có thêm Vu Tiếu nên có thêm một mẫu nữa là năm mẫu. Bốn mẫu đất vốn không đủ trồng trọt, may thay nhà bọn họ đất rộng nên khi chưa xây nhà mới, chỗ đất đó được dùng để trồng rau.
Bởi vì tị hiem cho nên cha chồng và con dâu cùng nhau xuống ruộng là một trường hợp rất hiếm thấy. Nhưng có một trường hợp không cần xoắn xuýt đó là chênh lệch tuổi tác quá lớn. Nay ông Kha đã năm mươi sáu tuổi và Vu Tiếu mới chỉ mười bảy tuổi, cách nhau gần bốn mươi, cũng giống như ông nội và cháu gái vậy, khi một ông già và một học sinh cấp ba đi chung với nhau thì người khác cũng không thể truyền ra lời bậy bạ gì.
Ông Kha là một người không hay nói chuyện, ông cắm cúi đi một mạch, Vu Tiếu chỉ đành nối gót theo sau, trên đường đi gặp không ít người quen, chào hỏi một tiếng rồi cũng không nói thêm gì nữa.
Bắt đầu từ năm 1960 trở đi, quốc gia bắt đầu ban hành chính sách đất đai tư nhân và tự do mua bán. Vào thời điểm đó, ve cơ bản mỗi nhà đều được chia đất chung một chỗ, cho nên đất của mấy người con trai nhà họ Kha đều nằm sát nhau. Về phần sau này sinh con đẻ cái, hoặc là cưới vợ, đất sẽ được chia sau, khi đó địa điểm sẽ ở nơi khác. Giống như Vu Tiếu vậy, đất riêng của cô không nằm chung khu đất với người nhà họ Kha.
Lúc Vu Tiếu và ông Kha xuống ruộng thì gặp chị dâu hai nhà họ Kha.
"Cha, em dâu, hai người cũng đi hái rau à?” Chị dâu hai nhà họ Kha thấy Vu Tiếu cũng không ngạc nhiên lắm, Kha Giang Hà nhà bọn họ đã sớm về nhà rêu rao chuyện thím út của thằng bé đã trở lại, hơn nữa còn cho thằng bé kẹo, còn dặn sáng mai sang nhà bà nội ăn bánh bao thịt.
Ông Kha gật đầu, ừ một tiếng.
Vu Tiếu: "Đúng vậy, em với cha đến hái bí đỏ, mẹ nói bí đỏ có thể ăn được rồi, vừa tươi mới vừa ngọt.”
Chị dâu hai nhà họ Kha: "Đúng vậy, cuối cùng cũng chờ được ngày bí đỏ chín, hai ngày trước nhà chị đã ăn một quả, không chỉ ngọt mà còn béo. Bí đỏ cũng dễ nấu, cắt ra chưng chín là có thể ăn rồi." Bốn vị anh trai nhà họ Kha đều là người thành thật, không hề lục đục với nhau, nguyên nhân chủ yếu vẫn là bà Kha đối xử bình đẳng với các con. Tuy có người hàm hậu chút, có người lại khôn khéo chút, nhưng không hề có chuyện anh tính kế tôi, tôi tính kế anh. Mẹ ruột đối xử bình đẳng, giữa anh em với nhau cũng không có gì đáng để so đo, cho nên không có ai sinh ra tính cách u ám.
Sau này Kha Cảnh Dương ra đời, bọn họ cũng đều hiểu chuyện hết rồi, ai lại so đo với một đứa bé chứ?
Mà trong số các chị dâu, Vu Tiếu cũng có chút hiểu biết, chị dâu cả có chút so đo, lúc nào nói chuyện cũng khiến người khác khó chịu, nhưng cũng có không ý xấu, là một người dễ thỏa mãn. Nói đơn giản chính là không được thông minh cho lắm.
Chị dâu hai nói chuyện rất nhanh, nghe nói người nói nhanh thì làm việc cũng rất tháo vát.
Chị dâu ba khá kiệm lời, ngày thường yên yên tĩnh tĩnh, trong nhà do anh ba làm chủ.
Về phần chị dâu tư, so với các chị dâu trước thì có nhiều tâm tư hơn. Đương nhiên, điều kiện trong nhà chị dâu ba và chị dâu tư cũng tốt hơn so với hai chị dâu đầu. Bởi vì lúc anh ba và anh tư nhà họ Kha được làm mai thì Kha Cảnh Dương đã nổi bật như ánh thái dương trên cao, tài năng của anh đã chiếu sáng cả nhà họ Kha. Hai ông anh có đứa em trai tài giỏi như vậy nên đối tượng mai mối cũng nổi bật hơn hẳn. Do đó chị dâu tư cũng kiêu ngạo hơn, cũng có chút tính khí.
Vu Tiếu: "Vậy thì tốt quá, khi đi em sẽ mang theo một ít cho Cảnh Dương nếm thử."
Chị dâu hai nhà họ Kha: "Làm gì có chuyện chú út chưa ăn qua thứ này? Người ta ăn từ nhỏ đến lớn đấy." Bí đỏ thì có gì hiếm lạ chứ?
Vu Tiếu: "..."
Chị dâu hai nhà họ Kha lại nói: "Em dâu à, tối nay ăn xong thì đến nhà chị một chuyến nhé, chị có chuyện muốn bàn bạc với em."
Vu Tiếu nói: "Dạ."
Tuy ông Kha không nói chuyện nhưng cũng nghe được hai con dâu đang nói gì, nghe con dâu út nói muốn đem một ít về thành phố thì tiện tay hái thêm mấy trái.
Sau khi hai cha con về đến nhà, bà Kha đã may xong áo quần.
Bữa tối vô cùng phong phú, Vu Tiếu không ăn cơm, lấy bí đỏ làm món chính, vốn bí đỏ cũng làm món chính được, ăn còn ngon hơn cơm nhiều.
Trước đây bà Kha từng nghe người ta nói rằng người thành phố hay soi mói và khó hầu hạ, nhưng bà lại thấy con dâu út rất dễ nuôi, không hề kén chọn, khoai lang hay bí đỏ đều thích ăn, đặc biệt là không hề ghét bỏ rau xanh. Nhưng con dâu út nhà bà lại không thích ăn thịt lắm. Sau khi ăn xong, Vu Tiếu nói: "Mẹ ơi, con đến nhà chị dâu hai một chút, lúc nãy ra ruộng gặp nhau, chị ấy kêu con tối nay ăn xong qua đó một chuyến."
Bà Kha: "Sao nó lại kiêu ngạo như vậy, còn muốn con qua đó?"
Vu Tiếu cười nói: "Sau khi ăn xong đi lại hoạt động một chút có thể sống đến chín mươi chín tuổi, du sao cũng phải đi mà mẹ."
Bà Kha vẫy vẫy tay: "Đi đi, đi đi."
Lúc Vu Tiếu đến, gia đình anh hai Kha đã ăn xong. Thức ăn ở nhà anh hai Kha không nhiều như ở nhà họ Kha, cho nên nấu nhanh và ăn cũng nhanh. Cô mở miệng chào hỏi trước: "Anh hai, chị dâu hai, chị dâu cả, chị dâu ba, chị dâu tư." Vu Tiếu tưởng chị dâu hai nhà họ Kha tìm mình có việc, lúc này thấy mấy chị dâu khác cũng có mặt thì nghi ngờ bọn họ đều có việc tìm mình, chỉ là gặp mặt nói chuyện ở nhà anh hai Kha mà thôi.
Chị dâu hai nhà họ Kha: "Em dâu đến rồi, mau vào nhà ngồi."
Năm chị em dâu cùng vào phòng.
Vu Tiếu nhìn mọi người, cô rất tò mò bọn họ tìm mình vì chuyện gì.
Bởi vì đang ở nhà anh hai nhà họ Kha nên chị dâu hai lướt qua chị dâu cả để mở lời trước: "Em dâu à, chuyện là thế này, mấy năm trước mỗi lần đến sinh nhật ông nội, cha và mẹ, bọn chị đều nấu một bàn tiệc. Năm ngoái tổ chức ở nhà anh cả, năm nay đến lượt nhà chị, tuy năm nào mỗi nhà đều phải làm ba bàn tiệc sinh nhật, nhưng chỉ phí là góp chung, mọi người cùng nhau trả tiền, rồi nấu cho ông nội, cha và mẹ ăn." Ý tứ chính là các nhà luân phiên tổ chức mỗi năm ba lần, chỉ mời người lớn trong nhà, không mời người khác. Bằng không mấy đứa nhỏ tụ lại thì đồ ăn còn lâu mới đủ. Chị dâu hai nói tiếp: "Trước kia lúc mọi người mua đồ nấu ăn, bởi vì chú út không đến được nên chỉ gửi về năm đồng. Năm nay em đã vào cửa rồi, cho nên chị muốn hỏi một chút, em có tính toán gì không?"
Vu Tiếu thì có thể có tính toán gì chứ? Tất nhiên là tiếp nối cách thức của nhà họ Kha rồi, cô cảm thấy bỏ ra năm đồng mà không cần làm việc thì rất tốt, dù sao cô và Kha Cảnh Dương không ở quê nên không cách nào quan tâm hết được, trong nhà có anh trai chị dâu nên cũng yên tâm hơn. Vu Tiếu đang muốn trả lời thì chị dâu hai lại nói tiếp: "Em dâu cứ yên tâm, thật ra năm đồng cũng không còn thừa lại bao nhiêu, mỗi lần đều mua một con gà cho ông nội và cha mẹ bồi bổ thân thể, tiền mua gà là tiền chú út bỏ ra." Bởi vì Vu Tiếu không trả lời ngay nên chị dâu hai tưởng rằng cô không nỡ bỏ ra năm đồng, cho nên mới giải thích.
Vu Tiếu vội nói: "Chị dâu chớ hiểu lầm, tất nhiên là em đồng ý với cách làm của Cảnh Dương rồi, em sẽ đưa chị năm đồng. Lúc nãy em chỉ đang nghĩ phải chuẩn bị quà sinh nhật gì cho người lớn mà thôi." Chị dâu hai thở phào nhẹ nhõm, Vu Tiếu chịu bỏ ra năm đồng thì tốt. Nhưng nghe nói cô muốn chuẩn bị quà sinh nhật thì bốn bà chị dâu lập tức lo thót tim, không phải bọn họ nhỏ mọn, mà là mỗi năm ba lần quà cáp thì bọn họ đảm đương không nổi. Mỗi năm ba bữa tiệc đã là sự hiếu thảo hiếm có của bọn họ rồi. Tuy có lúc ganh tị vì mẹ chồng thiên vị chú út, nhưng bọn họ cũng hiểu, từ ngày gả vào nhà này, bọn họ chưa từng bị mẹ chồng ức hiếp, so với mấy nàng dâu nhà khác thì mẹ chồng của bọn họ đã tốt lắm rồi."
Hơn nữa, cha chồng mẹ chồng cũng không cần bọn họ phải chi tiền và lương thực để hai người dưỡng lão.
Cho nên bọn họ cũng nguyện ý nấu một bữa tiệc sinh nhật cho người lớn trong nhà. Càng huống chỉ... chú út đã bỏ ra năm đồng tiền, tốt xấu gì cũng có thể tiết kiệm được một, hai đồng.
Chị dâu cả nhà họ Kha nói: "Bọn chị không tặng quà sinh nhật đâu, chúng ta cũng không giống với người trong thành phố, ở đây không có lệ này."
Vu Tiếu gật đầu: "Vậy em biết rồi, cảm ơn chị dâu đã nhắc nhở, sau này có chuyện gì cần Cảnh Dương và các anh trai cùng nhau chỉ tiền thì các chị cứ nói với em. Đúng rồi, em làm việc ở tiệm cơm quốc doanh, em để lại số điện thoại cho mọi người, nếu có chuyện gì thì có thể trực tiếp gọi điện thoại đến tiệm cơm quốc doanh tìm em."
Chị dâu hai lập tức nói: "Chị đi lấy giấy bút..." Chị ấy không có giấy bút, phải đi tìm bọn nhỏ để hỏi, sau đó Vu Tiếu viết số điện thoại lên giấy.
Chị dâu cả nhà họ Kha nói: "Vợ chú hai à, lát nữa cô chép lại cho chị một tờ."
Chị dâu ba nhã nhặn nói: "Cũng chép cho em một tờ."
Chị dâu tư có chút đố kị với Vu Tiếu, nhưng cũng biết nhà chú út mạnh, cho nên cũng muốn vuốt mông ngựa: "Em cũng muốn một tờ. "
Chờ bọn họ sao chép số xong, Vu Tiếu mới nói: "Mấy chị này, vậy em về trước nhé. Chị dâu hai, giờ em không đem theo tiền, ngày mai em sẽ đưa cho chị nhé."
Chị dâu hai nhà họ Kha: "Ừ, được."
Nhắc đến ngày mai, chị dâu tư nói: "Em dâu này, hôm nay nghe bọn nhỏ nói sáng mai đến nhà bà nội ăn bánh bao thịt, chuyện này là thật hả?"
Nhóm người chị dâu cả Kha lập tức nhìn về phía Vu Tiếu, bởi vì bọn nhỏ nhà bọn họ cũng nói vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận