Thập Niên 60: Trở Thành Bạn Thân Nữ Phản Diện

Chương 117:

Chương 117:Chương 117:
Vải sợi bông chéo dày hơn vải bình thường, dùng để làm đồ mùa đông nhiều hơn. Vải nhung cô mua trước đây bây giờ có thể mặc được rồi, nhưng mà quần bông vẫn chưa mặc được. Thực ra áo sơ mi ở thời đại này quả thực dùng vải Đích Xác Lương để làm, cũng tương đương với vải sợi tổng hợp, sợi ni lông. Cô không thích loại vải này, bởi vì không thấm mồ hôi, chỉ có thể để đến mùa xuân, thu, đông không ra mồ hôi mới mặc được.
Người bán hàng họ Đồ nói: "Vậy em đợi một chút."
Vu Tiếu đáp: "Dạ, không cần gấp đâu chị."
Người bán hàng họ Đồ bán hàng xong cho hai lượt khách, mất khoảng nửa tiếng mới đến bên cạnh Vu Tiếu. Kể ra thì người của niên đại này mua quần áo cũng rất nhanh, bởi vì không thể mặc thử, gần như là loại sản phẩm không cho phép đổi trả hàng không lý do trong vòng bảy ngày trên Taobao*.
*Taobao: Trang thương mại điện tử của Trung Quốc
Người bán hàng họ Đồ nhìn sắc mặt hơi mệt mỏi của Vu Tiếu, cô ấy nghĩ cuộc sống ở nông thôn chắc chắn vất vả lắm: "Ở nông thôn vẫn tốt chứ? Mọi người có bắt nạt em không?" Thực ra người ở chỗ bọn họ hơi bài xích người từ vùng khác đến, đặc biệt là người trong thành phố bọn họ, không những coi thường người dưới nông thôn, cũng coi thường người vùng khác. Kể ra thì, bản thân người bán hàng họ Đồ cũng là người như vậy. Nhưng cô ấy và Vu Tiếu quen nhau, lại còn biết Vu Tiếu là con liệt sĩ, vì vậy Vu Tiếu không phải là người vùng khác trong mắt cô ấy nữa.
Vu Tiếu nói: "Không đâu, đại đội trưởng của đại đội bọn em là lão cách mạng, rất quan tâm đến bọn em, trong đại đội em cũng sống rất tốt. Chỉ là gần đây việc đồng áng bận rộn, vì vậy hơi mệt mỏi. Nhưng mà hôm nay đến thành phố có chút việc, vì vậy đến đây xem, cũng tiện thể đến thăm chị Đồ. "
Người bán hàng họ Đồ nghe xong lời này trong lòng vui vẻ, mặc kệ có phải là thật không, dù sao thì Vu Tiếu cũng có chút thân phận, người bán hàng họ Đồ bằng lòng kết bạn: "Em xem, đây là áo may ô bằng sợi len, đây là sơ mi Đích Xác Lương, còn đây là áo may ô sợi bông, màu sắc cũng không tệ."
Áo may ô sợi len là màu xanh than, áo may ô sợi bông là màu nâu nhạt, màu sắc rất vừa vặn. Vu Tiếu vừa nhìn đã thích.
Nhìn ra được Vu Tiếu thích, người bán hàng họ Đồ nói: "Chị đi hỏi cho em xem có hàng lỗi không?"
Vu Tiếu nghe xong trong lòng vui vẻ: "Chị Đồ, chị có mua phiếu xe đạp, phiếu đồng hồ và phiếu máy may không?"
Người bán hàng họ Đồ nghe xong: "Lần trước không phải em đã đổi phiếu xe đạp và phiếu tivi cho quản lý rồi sao? Em vẫn còn phiếu xe đạp?" Kể ra thì cô ấy cũng động lòng trước phiếu xe đạp, nhưng cô ay nào dám tranh với quản lý chứ.
Vu Tiếu nói: "Em có, cho dù không có cũng có thể đổi từ người trong quân đội."
Người bán hàng họ Đồ nhớ ra cô là người nhà quân nhân, nên cũng không cảm thấy kỳ lạ. Hơn nữa cho dù kỳ lạ thì đã sao? Có vài việc người thông minh sẽ không hỏi: "Nhưng mà trên người chị không có tiền, em cùng chị đến nhà chị một chuyến được không?"
Vu Tiếu nói: "Được."
Người bán hàng họ Đồ gọi đồng nghiệp đến giúp mình trông quầy rồi đi cùng Vu Tiếu. Cô ấy có thể trở thành người bán hàng ở trung tâm thương mại, hoàn cảnh gia đình đương nhiên sẽ không tệ. Hơn nữa, vì đi làm được thuận tiện, cô ấy thuê một căn nhà ở gần trung tâm thương mại, vì vậy từ trung tâm thương mại đi bộ chỉ cần mười lăm phút là đến.
Căn nhà người bán hàng họ Đồ thuê là nhà ngang hai phòng, trong nhà không được dùng lửa, bàn bếp được lắp ngoài hành lang. Thực ra diện tích của hai phòng cũng nhỏ, khoảng bốn mươi mét vuông.
Căn nhà đó ở trên tầng hai, lúc người bán hàng họ Đồ đưa Vu Tiếu lên, Vu Tiếu ngửi thấy mùi ẩm mốc. Chủ yếu là do quần áo vào mùa đông không dễ khô, thời tiết ẩm ướt, vì vậy nhà ngang rất dễ bốc mùi. Nhưng mà, có thể ở trong nhà ngang như vậy còn không biết khiến bao nhiêu người hâm mộ nữa đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận