Thập Niên 60: Trở Thành Bạn Thân Nữ Phản Diện

Chương 161:

Chương 161:Chương 161:
Bác gái Vu nói: "Nhắc mới nhớ, con gà mái nhỏ đó là nhà chúng ta vừa mới bắt về, qua hai tháng là có thể đẻ trứng." Ý là nếu không phải gà mẹ bị bà nội Vu hong gió rồi gửi cho Vu Tiếu, vậy thì bây giờ còn đang đẻ trứng.
Thật ra, trong thời gian Vu Tiếu ở đây, sống chung với bọn họ khá tốt. Đầu tiên, Vu Tiếu tự mang theo lương thực, thứ hai, Vu Tiếu còn giúp đỡ làm việc nhà, cũng ra đồng làm việc cùng bọn họ. Cho nên Vu Tiếu ở nhà họ Vu hai mươi mấy ngày, sống chung với bọn họ rất tốt, bình an vô sự.
Nhưng mà khi người đi rồi, bà nội Vu còn muốn gửi đồ cho cô, nhất là còn tổn hại đến lợi ích của bọn họ, cho nên bác gái Vu và thím ba Vu có chút tiếc, nhưng mà cũng chỉ có tiếc thôi, cũng không oán giận gì.
Làm sao bà nội Vu không biết suy nghĩ của bọn họ, hai người con dâu của bà đều không xấu, cũng không phải mấy người không an phận, chỉ là có chút tâm tư nhỏ, nhưng mà con người, có ai không có lòng riêng? Cho nên bà nội Vu cũng không có ý kiến. Nhưng mà bọn họ đã hỏi, bà nội Vu tự nhiên cũng muốn để cho bọn họ biết ai mới là chủ gia đình. Bà nói: "Tiếu Tiếu à, ở nông thôn rất vất vả. Vất vả còn chưa tính, còn muốn tích trữ đồ để gửi cho chúng ta, đứa nhỏ này giống hệt cha của nó, đều là đứa hiếu thảo." Ông nội Vu im lặng ăn cơm, không nói gì hết.
Vu Mạt Lị tò mò nói: "Bà nội, chị Tiếu Tiếu gửi thứ gì vậy ạ?"
Bà nội Vu cười cười: "Cũng không có gì, là thịt khô và vải, nói là cho hai vợ chồng già chúng ta bồi bổ, còn có sắp đến tết, may hai chiếc quần mới."
Chị dâu họ Trịnh Tiểu Lan vừa nghe, ánh mắt chợt lóe lên: "May hai chiếc quần cần không ít vải đâu, Tiếu Tiếu đúng là hiếu thảo."
Thím ba Vu nói: "Chứ còn gì nữa, Tiếu Tiếu có thể kiếm được số phiếu vải đó chắc cũng không dễ dàng. Ài, tiếc là chúng ta không có phiếu vải, nếu không nhất định sẽ may một bộ quần áo cho cha mẹ.”
Bác gái Vu cũng phụ hoạ: "Đúng vậy, cha và mẹ chỉ may một chiếc quần thì làm sao mà đủ, hay là đi hỏi xem nhà ai có phiếu vải, năm nay chúng ta mượn, năm sau sẽ trả cho bọn họ, sau đó may cho cha và mẹ một bộ quần áo." Có ai không biết nói mấy lời dễ nghe, dù sao trong nhà cũng không có phiếu vải, chẳng lẽ mẹ chồng sẽ để bọn họ đi mượn phiếu vải đi mua vải để may quần áo mới cho hai ông bà sao?
Dĩ nhiên bà nội Vu sẽ không làm như vậy, mặc dù biết các con dâu chỉ nói mấy lời dễ nghe, nhưng mà trong lòng bà cũng vui vẻ: "Các con có lòng như vậy, mẹ đã cảm thấy hạnh phúc rồi. Quần áo mới thì không cần, lát nữa mẹ đưa vải cho các con, các con bớt chút thời gian, làm cho mẹ và cha các con một chiếc quần mới là được rồi."
Bác gái Vu và thím ba Vu nói: "Vâng, nhất định chúng con sẽ làm xong trước tết."
"Vu Tiếu, cô dậy chưa?" Lâm Ái Dao vừa ngủ dậy, đứng ở cửa phòng Vu Tiếu hỏi. Trời lúc này còn chưa sáng, nhất là vào mùa đông, thời tiết rất lạnh, nhưng cô ta nỡ mặc áo bông mới mua. Chiếc áo bông mà cô ta mua khác với chiếc áo bông của Vu Tiếu, chiếc áo bông màu xanh quân đội của Vu Tiếu mua ở trung tâm thương mại trong thành phố, của cô ta và Kim Linh là mua ở Cung Tiêu xã trên thị trấn. Mặc dù quần áo ở Cung Tiêu Xã trên thị trấn không đẹp như ở trung tâm thương mại trong nội thành, nhưng mà có thể mua được một chiếc áo bông, cô ta đã cảm thấy vui vẻ.
Vu Tiếu lớn tiếng nói: "Dậy rồi!" Hôm nay ngày mùng một tháng mười hai, mọi người chuẩn bị đi chợ, cho nên sáng sớm đã dậy. Ở nông thôn, họp chợ rất sớm, bởi vị phải đi đường nên mọi người cũng phải dậy sớm.
Vu Tiếu ngủ dậy, đầu tiên là dùng nước ấm đánh răng rửa mặt, sau đó thoa dầu mát xa mặt: "Tôi đến nhà bà cụ Tống ăn cơm, ăn xong sẽ quay lại."
Lâm Ái Dao nói: "Có lẽ chúng tôi không nhanh bằng cô, cô đợi chúng tôi một chút nhé."
Bạn cần đăng nhập để bình luận