Thập Niên 60: Trở Thành Bạn Thân Nữ Phản Diện
Chương 408:
Cô gái đó trở về liền lập tức nói chuyện này với bạn học ở gần nhà. Ở niên đại này không có việc gì là không mới lạ cả, bạn học ngày xưa xuống nông thôn chớp mắt đã trở thành trợ lý của tiệm cơm quốc doanh, quả thực là một việc có thể mang ra bàn luận. Vì vậy, phụ nữ ở niên đại này vô cùng thích buôn chuyện.
Bạn học ở gần nhà này có ấn tượng rất sâu sắc về Vu Tiếu, bởi vì từ tiểu học cô ấy và Vu Tiếu đã là bạn học, quan trọng hơn là, Dư Phương là cô giáo tiểu học, mẹ của bạn học này cũng là cô giáo tiểu học, vì vậy ấn tượng của bạn học này về Vu Tiếu càng sâu sắc hơn.
Từ chỗ cô gái kia nghe được chuyện của Vu Tiếu, bạn học này về nhà liền nói chuyện này với mẹ.
Vì vậy ngày hôm sau Dư Phương liền biết chuyện này.
Hôm nay Dư Phương đưa cả con trai út đến trường, con trai út cũng đang học tiểu học, vì vậy hai mẹ con cùng đến trường, một người đi học một người dạy học.
Dư Phương đưa con trai út đến lớp liền về phòng làm việc của mình. Thầy cô giáo ở niên đại này không giống sau này, thầy cô giáo cùng tổ sẽ ngồi cùng một phòng làm việc, thầy cô giáo của niên đại này cơ bản đều ngồi cùng phòng, chỉ cần phòng làm việc đủ lớn.
"Cô giáo Dư đến rồi hả." Hôm nay mẹ của bạn học kia đặc biệt nhiệt tình, nhiệt tình đến mức Dư Phương hoài nghi đây có phải người đó hay không.
Dư Phương là một người kiêu ngạo, trước đây chồng của bà ta là sĩ quan quân đội, bà ta rất kiêu ngạo, thực ra người trong phòng làm việc ít nhiều cũng ghét, nhưng rất nhiều người lựa chọn tránh khỏi đầu sóng ngọn gió không muốn dây vào. Sau đó chồng bà ta hi sinh, là người thân liệt sĩ, mọi người càng khoan dung với bà ta hơn, người thân liệt sĩ sẽ được chính phủ quan tâm.
Sau đó Dư Phương tái giá, kết hôn lần thứ hai, mọi người cảm thấy cuộc sống của bà ta có thể sẽ rất khổ, nhưng không ngờ cuộc sống vẫn tốt như trước đây. Con cái yêu thương, chồng yêu thương, cuộc sống ngày càng tốt hơn.
Nhưng mà mọi người không biết rằng cuộc sống tốt của Dư Phương lại xây dựng trên cơ sở con gái ruột của bà ta không tốt. Công việc dọn dẹp con gái ruột làm, cơm con gái ruột nấu, mặc dù không đánh không mắng, nhưng con gái ruột không khác gì người giúp việc của bà ta.
"Cô giáo Trương." Tâm trạng của Dư Phương tốt nên chào hỏi. Gần đây tâm trạng của Dư Phương quả thực rất tốt, mặc dù Trương Hạ không được thăng chức nữa, nhưng con gái kế đã xuống nông thôn, con trai kế lại không quan tâm, trong nhà bớt đi chỉ tiêu của con gái kế, có thể không tốt sao? Điều không vui duy nhất chính là Trương Hạ vẫn có ý với căn nhà đó, nhưng căn nhà đó bà ta sẽ không đưa đâu, con trai kế kết hôn liên quan gì đến bà ta? Muốn lấy căn nhà của chồng trước bà ta để lại á, nghĩ cũng đừng nghĩ. May mà Trương Hạ cũng không cưỡng ép, dù sao căn nhà đó bà ta để lại cho con trai út, con trai út cũng là con trai của Trương Hạ, vì vậy trong hai đứa con trai cho dù ông ta có thiên vị con trai lớn cũng sẽ không bạc đãi con trai út.
Cô giáo Trương cười nói: "Cô giáo Dư, nghe nói con gái cô có tương lai, đúng là phải chúc mừng cô." Thực ra, Dư Phương tưởng rằng mình che giấu rất tốt, nhưng có ai không biết người mẹ kế như bà ta không bạc đãi con kế, mà lại bạc đãi con gái ruột của mình với chồng trước? Cô gái nhỏ trước đây hồi còn đi học, quần áo mặc không có chiếc nào là mới, mặc dù niên đại này mọi người không thể lúc nào cũng mặc đồ mới, không mua nổi, nhưng quần áo cũng có khác biệt. Quần áo cũ sạch sẽ không có vết vá hoặc là một hai miếng vá khác hoàn toàn với quần áo cũ toàn miếng vá.
"Con gái tôi?" Dư Phương nhất thời chưa kịp phản ứng lại, lúc tỉnh táo lại thì cũng chỉ nghĩ đến mỗi con kế Trương Na: "Na Na đã xuống nông thôn rồi, nào có tiền đồ hay không tiền đồ chứ?"
Xùy.. Cô giáo Trương cười thành tiếng, trong giọng cười vốn không nghe ra ý chế giễu, nhưng theo lời của bà ta nói, thì lại phát hiện ra ý chế giễu: "Tôi nói là Vu Tiếu, con gái của cô và chồng trước."
Mấy chữ chồng trước đối với Dư Phương đã là có ý chế giễu rồi.
Nhưng lúc này, Dư Phương nào có quan tâm đến việc đó: "Cô có ý gì cơ? Vu Tiếu làm sao?" Kể ra thì từ sau khi náo loạn một hồi với Vu Tiếu xong, bà ta không còn quan tâm đến cô nữa. Lúc mới bắt đầu, bà ta quả thực nhớ mong con gái, bởi vì.. cơm không có người nấu, quần áo không có người giặt, phòng cũng không có ai quét dọn.
Nhưng Dư Phương cũng không phải là một người để mình chịu thiệt, cơm không có ai nấu bà ta cũng không nấu, phòng không có ai dọn dẹp thì bà ta mượn cớ đi làm vất vả không kịp dọn, quần áo không có ai giặt thì... tự mình giặt của mình.
Trương Hạ cũng không thể nói bà ta câu nào, dù sao Dư Phương cũng là một người phải đi làm. Vì vậy những việc này ông ta chỉ đành bảo Trương Na làm. Trương Na là một cô con gái, cho dù Trương Hạ thiên vị yêu thương con cái của vợ cũ hơn, nhưng trong nhà không còn ai có thể sai khiến nữa, một cô gái như Trương Na phải làm việc nhà là điều quá bình thường. Suy cho cùng thì liên quan đến lợi ích của mình, có thương con gái mấy cũng phải hi sinh.
Sau khi Trương Na xuống nông thôn, Dư Phương vẫn không làm những việc này, bà ta đón mẹ đến hầu hạ, chẳng qua chỉ thêm một miệng ăn mà thôi, mỗi tháng hai ba đồng, Dư Phương cảm thấy rất tốt. Trương Hạ cũng cảm thấy tốt.
Đối với Vu Tiếu, Dư Phương cũng không thể nói là hận, nhưng có oán trách, tất cả hành vi của Vu Tiếu khiến bà ta rất mất mặt với Trương Hạ, khiến bà ta cảm thấy không còn tý thể diện nào. Mặc dù bị Vu Tiếu lấy đi nhiều tiền như vậy bà ta không cam tâm, nhưng so với việc Trương Na xuống nông thôn cũng cần đưa tiền, bà ta lại thoải mái hơn khi đưa cho Vu Tiếu.
So với việc đưa tiền cho con kế, bà ta đương nhiên càng bằng lòng hơn khi cho con gái ruột.
Cô giáo Trương nói: "Vu Tiếu trở về rồi, bây giờ là trợ lý của tiệm cơm quốc doanh đấy."
"Không thể nào." Dư Phương không tin: "Xuống nông thôn nào có dễ trở về như vậy? Trừ phi trong nhà sắp xếp công việc cho nó." Nhưng công việc nào có dễ sắp xếp như vậy? Thứ nhất phải xem lúc nào tuyển dụng, thứ hai còn phải móc nối quan hệ. Nhưng bọn họ móc nối quan hệ, người ta cũng vậy, mạng lưới quan hệ của bọn họ không bằng.
Cô giáo Trương: "Việc này tôi không biết, con gái tôi nghe bạn cấp ba của nó nói, bạn cấp ba đó bây giờ đang tham gia huấn luyện ở ủy ban huyện, người đó nói Vu Tiếu trở thành nhân viên xuất sắc của tiệm cơm quốc doanh, qua bên này huấn luyện cho nhân viên của tiệm cơm quốc doanh. Dù sao cũng là con gái cô, cô có tin hay không thì tùy."
Thực ra, cô giáo Trương cũng chẳng phải quan tâm Dư Phương, mà là đợi xem trò cười. Dư Phương không nói gì nữa, mặc dù mồm bà ta nói không tin lời của cô giáo trương, nhưng bà ta lại cảm thấy cô giáo Trương không có lý do gì dùng việc này để lừa mình.
Chẳng nhẽ, con nha đầu Vu Tiếu thực sự về rồi?
Nếu như là thật thì sao nó lại vào tiệm cơm quốc doanh được? Con nha đầu đó có bản lĩnh rồi?
Nhưng mà, cho dù có phải là thật hay không, Dư Phương cũng không có ý định đi gặp cô nữa, việc hồi đó nhục nhã đến như vậy, bà ta đã từ bỏ Vu Tiếu, nếu đã từ bỏ, bà ta không cho Vu Tiếu tiền, cũng như sẽ không đi tìm Vu Tiếu nữa. Một khi đi tìm khó tránh khỏi sẽ vạch ra cho mọi người xem. Vu Tiếu không giữ thể diện, bà ta vẫn còn phải giữ thể diện mà.
Dư Phương rất nhanh đã ổn định tâm trạng lại bắt đầu chuẩn bị bài giảng.
Vu Tiếu còn không biết chuyện Dư Phương đã biết cô trở lại, cô càng không biết là cho dù cô có trở lại, Dư Phương cũng không hề có ý muốn đến gặp cô. Nhưng mà cho dù cô có biết, cô cũng sẽ nói như vậy là tốt nhất.
So với công việc huấn luyện của Vu Tiếu, bên phía Kha Cảnh Dương thực sự mới gọi là bận, dù sao các nơi trong huyện lị X đều tuyển quân, Kha Cảnh Dương phải chạy khắp các nơi. Vì vậy đừng nói là ban ngày không gặp được, có lúc cả buổi tối cũng không thấy bóng dáng của Kha Cảnh Dương đâu, có lúc anh ở luôn dưới nông thôn. Cong viec huan luyen cua Vu Tieu chi tien hanh trong vòng một tuần, thời gian tiếp theo, các tiệm cơm quốc doanh tự mình đi đàm phán. Thực ra tiệm cơm quốc doanh thuộc về quốc gia, do chính phủ đầu tư, lúc đàm phán rất có ưu thế. Đặc biệt là, chủ nhiệm tiệm cơm quốc doanh của bên này rất thông minh, lúc đi đàm phán nhờ cả Du Việt đi cùng.
Du Việt thân là nhân viên của ủy ban huyện, anh ấy đại diện cho ủy ban huyện, vì vậy rất nhiều công xưởng sẽ nể mặt Du Việt.
So với hồi đầu chủ nhiệm Bành đưa Vu Tiếu cùng đi đàm phán, bởi vì không nắm chắc, lại mới bắt đầu, việc gì cũng phải tự mày mò, thì bên này thực sự là rất tốt. Quốc gia tán đồng việc thực hiện kế hoạch thức ăn suất, bọn họ đến công xưởng đàm phán, công xưởng nào cũng đồng ý.
Lúc Du Việt đưa chủ nhiệm của tiệm cơm quốc doanh đến thông báo lại tình hình với Vu Tiếu, Vu Tiếu thở dài, đây không phải là người trước phải vất vả hơn sao?
Kế hoạch thức ăn suất của tiệm cơm quốc doanh ở huyện lị X tiến hành rất thuận lợi, lúc Vu Tiếu nói chuyện điện thoại với chủ nhiệm Bành, cô cũng nói qua tình hình. Chủ nhiệm Bành nghe xong thực sự ghen ty, sao ban đầu ông ấy lại không may mắn như vậy chứ?
Vu Tiếu cảm thấy, chỗ chủ nhiệm Bành chính là đời đầu, tiệm cơm quốc doanh của huyện lị X chính là đời thứ hai.
Nhưng mà, tình huống ở khắp các nơi trong đất nước giống huyện lị X không hề ít.
Chớp mắt đã trôi qua một tháng. Chi nhánh của tiệm cơm quốc doanh ở huyện lị X đã sắp xây dựng xong, nhưng sang năm sau mới bắt đầu chính thức kinh doanh. Mà bà nội Vu cũng đã có công việc ổn định, trở thành nhân viên rửa rau ở tiệm cơm quốc doanh, chỉ là người thực sự đi làm bà bác gái Vu và thím ba Vu. Đối với bác gái Vu và thím ba Vu một tháng cầm lương của nửa tháng, nhưng cho dù chỉ là nửa tháng cũng gần mười đồng, một năm cộng lại có thể được một trăm đồng, hơn nữa mỗi ngày còn được ăn cơm của tiệm cơm, đồ ăn ngon hơn ở nhà nhiều, bọn họ đã rất hài lòng rồi.
Công việc ở huyện lị X đã kết thúc, Vu Tiếu phải trở về thành phố Y, mặc dù không thể ở lại đón năm mới rất đáng tiếc, nhưng ít nhất cũng đã được về thăm nhà họ Vu, còn đưa ông bà nội Vu đến bệnh viện kiểm tra, cô biết được sức khỏe của bọn họ vẫn rất tốt, Vu Tiếu liền yên tâm. Lần sau được đến đây không biết là lúc nào, có thể là...
Ông bà nội Vu đưa Vu Tiếu đến tận bến tàu hỏa, nhìn cháu gái xinh đẹp, bà nội Vu không nỡ để cô đi, mắt bà đỏ lên. Bà cũng biết lần sau gặp lại không biết là lúc nào, cũng có thể là... : "Có thời gian nhất định phải về thăm chúng ta." Bà nội Vu không nhịn được dặn dò.
Vu Tiếu nói: "Cháu sẽ trở lại thăm mọi người, bà yên tâm." Cô vỗ bọc đồ đưa cho bà nội Vu: "Bên trong có quà của cháu dành cho ông bà, đợi cháu đi rồi ông bà hang mở ra. Ông bà, hai người phải giữ gìn sức khỏe."
Ông nội Vu không nói gì, bà nội Vu kéo tay cô không nỡ buông ra.
"Bà nội yên tâm, cháu sẽ chăm sóc cho Tiếu Tiếu, đợi có cơ hội bọn cháu nhất định sẽ quay về thăm mọi người." Kha Cảnh Dương nói. Thực ra anh có cơ hội đến thăm, lần này anh chỉ đưa Vu Tiếu về thành phố Y, sau đó lập tức phải ngồi tàu hỏa quay lại đây, anh không yên tâm để Vu Tiếu ngồi tàu hỏa về một mình.
Bà nội Vu gật đầu rồi lại kéo Vu Tiếu nói: "Cho dù không có thời gian trở vê cũng phải nhớ gửi một tấm ảnh về cho bà, đợi hai đứa có con thì gửi ảnh con về." Đó cũng là con cháu của con trai thứ hai của bà, nhìn thấy bọn họ mới yên tâm được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận