Thập Niên 60: Trở Thành Bạn Thân Nữ Phản Diện

Chương 205:

Chương 205:Chương 205:
Khương Đại Phát run rẩy nói: "Tôi sợ, tôi sợ bọn họ đánh tôi, sợ bọn họ nói tôi cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga. Vu Tiếu đến từ thành phố, tôi chỉ là tên nghèo ở nông thôn, tôi không xứng với cô ấy."
Lưu Anh Vinh: "Tôi hỏi vì sao anh lại nói dối? Rõ ràng anh viết bức thư này lại nói dối là không viết?"
Khương Đại Phát: "Tôi... chỉ là tôi sợ. "
Lưu Anh Vinh hừ lạnh nói: "Sợ thì có thể nói dối sao? Việc sợ và việc phủ nhận đã viết thư có liên quan gì đến nhau đâu?"
Khương Đại Phát không trả lời nổi.
Lưu Anh Vinh: "Anh phủ nhận đã viết thư là bởi vì anh mưu sát Vu Tiếu, có phải không?"
Khương Đại Phát: "Tôi không có, tôi không hề muốn giết cô ấy."
Lưu Anh Vinh: "Vậy vì sao anh lại lừa cô ấy đến bên cạnh hồ nước nhỏ? Vu Tiếu nói anh đẩy cô ấy xuống nước. Ban đầu anh nói anh chưa hề chạm đến cô ấy, sau đó lại nói lúc lôi kéo với cô ấy thì cô ấy tự rơi xuống nước, lời của anh trước sau không thống nhất."
Khương Đại Phát nói: "Tôi quá căng thẳng, tôi quá căng thẳng nên quên mất."
"Anh lại nói dối." Lưu Anh Vinh nói: "Chỉ hỏi anh có nói chuyện với Vu Tiếu hay không mà căng thẳng đến mức quên mất sao? Tôi hỏi anh lần nữa, anh nói anh với Vu Tiếu yêu nhau một thời gian, sau đó cô ấy không muốn yêu nữa, một thời gian này là bao lâu? Một ngày? Một tuần? Một tháng? Hay là bao nhiêu lâu?"
Khương Đại Phát nuốt nước miếng, nghĩ một lúc rồi nói: "Một... hơn một tháng."
Ánh mắt sắc bén của Lưu Anh Vinh nhìn chằm chằm hắn ta: "Anh chắc chắn là hơn một tháng? Không đổi nữa? Liệu có quên mất không? Anh suy nghĩ cho kĩ."
Khương Đại Phát biết nói quên nhiều lần sẽ khiến cảnh sát không hài lòng, hắn ta kiên định nói: "Chắc chắn là hơn một tháng, cực kỳ chắc chắn."
Lưu Anh Dũng đứng phắt dậy vỗ mạnh lên bàn: "Anh lại nói dối, chuyện bọn trộm mộ là giữa tháng mười một, Vu Tiếu đầu tháng mười một xuống nông thôn, anh và Vu Tiếu yêu nhau hơn một tháng, lúc đó cô ấy vẫn ở huyện X, anh ngồi máy bay đến huyện X yêu đương với cô ấy hả? Anh năm lần bảy lượt nói dối, có phải anh muốn mưu sát cô ấy để cướp tiền hay không?"
Khương Đại Phát: "Tôi không có."
Lưu Anh Vinh: "Cho dù anh có hay không thì anh đã lừa Vu Tiếu trước, sau đó lại đẩy cô ấy xuống nước muốn cô ấy chết đuổi. Bây giờ đến đồn công an còn lừa cảnh sát chúng tôi, chỉ với tội lừa gạt cảnh sát, làm ảnh hưởng đến việc chúng tôi điều tra vụ án đã đủ khiến anh ngồi tù rồi. Khương Đại Phát, tôi nói thẳng cho anh biết, cho dù anh có thanh minh thế nào, phủ nhận ra sao đi chăng nữa cũng vô dụng. Có Nhậm Sóc và Hàn Giản làm nhân chứng, bọn họ tận mắt nhìn thấy anh đẩy Vu Tiếu xuống nước, tội danh mưu sát anh không thoát nổi đâu, anh cứ đợi bị xử bắn đi. Mưu sát người nhà liệt sĩ, chúng tôi không tha cho anh, quốc gia cũng sẽ không tha cho anh."
Khương Đại Phát: "Bọn họ là bạn của Vu Tiếu, đều là thanh niên trí thức chắc chắn sẽ nói giúp cho Vu Tiếu, như vậy không công bằng với tôi."
Lưu Anh Vinh: "Có công bằng hay không chúng tôi mới là người quyết định, chúng tôi nói lời khai của bọn họ có thể dùng thì là dùng được, anh cứ đợi bị xử bắn vì tội mưu sát không thành đi. Hoặc là, anh thành thật nói ra động cơ, mưu sát chắc chắn sẽ bị xử bắn, trừ phi anh có động cơ khiến cho tội nhẹ hơn tội mưu sát. Khương Đại Phát, chúng ta đều là người của công xã Đại Phong, cũng coi như là đồng hương, tôi không hề muốn nhìn thấy anh bị xử bắn, việc này truyền ra ngoài, danh tiếng của công xã Đại Phong sẽ không tốt lắm."
Khương Đại Phát trầm mặc không nói nữa.
Lưu Anh Vinh thấy hắn ta không nói nữa liền nói: "Vậy lúc nào anh muốn nói thì gọi chúng tôi." Anh ấy sẽ không đợi ở đây.
Lưu Anh Vinh ra khỏi phòng thẩm vẫn, những cảnh sát khác thấy vậy liền hỏi: "Thế nào rồi? Khai chưa?”
Lưu Anh Vinh lắc đầu: "Mục đích đằng sau vẫn chưa nói, viết thư, đẩy người thì không thoát được, nếu không thì không cần thiết phải nói dối."
"Thật sự là mưu sát sao?" Một cảnh sát khác hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận