Thập Niên 60: Trở Thành Bạn Thân Nữ Phản Diện
Chương 394:
Vu Tiếu cười với chủ nhiệm Đỗ, cô tiếp tục nói: "Ví dụ một phần cải thìa xào, một phần trứng xào, một mặn một chay, hai hào năm xu một suất. Ví dụ như hai miếng thịt kho tàu, một phần cải thảo xào, ba hào. Giá cả rẻ, lợi nhuận cũng chỉ khoảng một hào. Nhưng mà... công nhân ở công xưởng nhiều, tôi gọi cái này là lời ít tiêu thụ nhiều. Giống như xưởng dệt chúng tôi đã đàm phán được, xưởng có hơn 2000 công nhân, tháng sáu, bọn họ đặt ba bữa, mỗi bữa 500 suất, mặc dù mỗi suất chỉ lời được năm xu đến hai hào, nhưng một ngày có thể lời được khoảng 200 đồng, một tháng là được 6000 đồng. Đến tháng bảy, bọn họ lại đặt thêm 300 suất, cũng có nghĩa, một ngày ba bữa, mỗi bữa 800 suất. Đương nhiên, bữa sáng không lời được đến năm xu, tôi chỉ lấy ví dụ."
"Xưởng dệt công nhân nhiều, nhà ăn của công xưởng thường xuyên không đáp ứng được, kế hoạch thức ăn suất của chúng tôi đã giải quyết được nhu cầu của bọn họ, giá cả lại nằm trong phạm vi bọn họ chấp nhận được. Đồng thời, chúng tôi cũng báo đáp lại bọn họ. Bởi vì mỗi bữa cần làm 800 suất thức ăn, chúng tôi chỉ có ba đầu bếp, hai người rửa rau thực sự làm không xuể, vì vậy tôi phải tuyển thêm ba đầu bếp, hai người rửa rau, năm vị trí công việc này sau khi tôi xin chỉ thị của chủ nhiệm Bành thì báo đáp lại cho xưởng dệt, xưởng dệt bình chọn ra công nhân xuất sắc, người nhà của công nhân xuất sắc đó có thể giành được một trong năm công việc."
"Đây chính là nhất cử lưỡng tiện... không... đây chính là đôi bên cùng có lợi."
Bốp bốp bốp... Vu Tiếu nói xong, chủ nhiệm Đỗ là người đầu tiên vỗ tay: "Hay một câu đôi bên cùng có lợi, xưởng dệt cho chúng ta doanh thu, chúng ta báo đáp lại cho bọn họ năm vị trí công việc, kế hoạch này thực sự rất hay."
"Đồng thời, bởi vì chi nhánh Hồng Ngưu của chúng tôi không phải là do chính phủ đầu tư xây dựng, chúng tôi không có quyền tuyển nhân viên chính thức. Huống hồ, tình hình lúc đó tiệm đang lỗ, vì vậy chúng tôi tuyển nhân viên thời vụ, dùng lợi nhuận để chi trả. Nhân viên thời vụ chúng tôi tuyển đều là binh lính đã giải ngũ và quân tẩu, không phải có một câu là lấy từ dân, dùng cho dân sao? Lợi nhuận của chúng ta đến từ nhân dân, nhân dân có được ngày hôm nay là do quân nhân dùng mạng sống của mình để bảo vệ, vì vậy nhân viên thời vụ chúng tôi tuyển dụng là quân nhân và người nhà quân nhân."
Vu Tiếu biết, cho dù ở thời đại nào, làm từ thiện luôn luôn là một việc được mọi người tán thưởng. Việc tuyển quân nhân giải ngũ và quân tẩu, mặc dù ý nghĩa hơi khác việc từ thiện, nhưng cũng là làm việc tốt. Đặc biệt ở niên đại này, đây chính là việc tốt.
Quả nhiên, Vu Tiếu nói xong, chủ nhiệm Đỗ là người đầu tiên đứng dậy: "Tốt, rất tốt." Tiếng vỗ tay vang dội, giọng nói càng vang dội hơn: "Đồng chí Vu Tiếu, cô làm rất tốt, chúng tôi phải học tập ở cô. Người trước từng nói, lấy của dân, dùng cho dân. Lợi nhuận chúng ta có được từ nhân dân lại dùng cho nhân dân, quả thực quá tốt."
Trợ lý Tề cũng đứng dậy theo: "Tất cả những thành quả đạt được, chắc chắn phải bỏ ra mồ hôi công sức, không biết trong quá trình thực hiện kế hoạch thức ăn suất này, đồng chí Vu Tiếu có gặp phải vấn đề khó khăn gì không?"
Vu Tiếu nói: "Từng gặp khó khăn, lúc mới thực hiện không hề thành công. Kế hoạch này có thể thành công, tôi chỉ là người lên kế hoạch, mà người thực hiện là chủ nhiệm Bành. Ông ấy phải đến thăm hỏi các công xưởng hết lần này đến lần khác, nếu như không có chủ nhiệm Bành, thì kế hoạch này sẽ không thể thành công."
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía chủ nhiệm Bành.
Lần trước chủ nhiệm Bành được mọi người tập trung nhìn là bởi vì trong số tất cả các tiệm cơm ở thành phố này, tiệm cơm của ông ấy kém nhất, chỉ có mỗi tiệm cơm của ông ấy lỗ, mà lần này... chủ nhiệm Bành vô cùng kích động. Ông ấy không phải là thằng nhóc mới ra ngoài xã hội không hiểu gì. Ông ấy đương nhiên biết Vu Tiếu đang nói hay về ông ấy, vì vậy phần ân tình này, ông ấy ghi nhận trong lòng. Không hổ là đồng chí Vu Tiếu, quả nhiên trước đó ông ấy không tham công lao là đúng.
Sau đó chủ nhiệm Bành đứng dậy, nói về trải nghiệm lúc ông đến hỏi thăm những công xưởng đó: ".. Đây là những chuyện khi bắt đầu kế hoạch, cũng là việc khó khăn đầu tiên, nhưng may mà chúng tôi đã vượt qua. Ngoài ra, chúng tôi còn gặp phải một khó khăn nữa, đó chính là khó khăn đến từ tiệm thực phẩm phụ, chợ rau. Bởi vì chúng tôi yêu cầu số lượng lớn về thực phẩm, dẫn đến thực phẩm trên thị trường không đủ cung cấp, nên người trong huyện lị không mua được thức ăn. Vì vậy theo ý của bên cung ứng, họ chỉ có thể cung cấp cho chúng tôi được một nửa hoặc một phần ba so với trước đây, như vậy chúng tôi sẽ thất tín với công xưởng."
"Vậy phải làm thế nào?" Trợ lý Tề nghe xong vô cùng căng thẳng.
Chủ nhiệm Bành nói: "Thực phẩm ở huyện lị có hạn, nhưng ở nông thôn thì khác.." Sau đó, chủ nhiệm Bành lại nói một lượt chuyện Vu Tiếu hợp tác với công xã Hồng Ngưu, thu mua rau xanh ở nhà người dân.
Nghe xong những việc này, cả hội trường đều lặng ngắt như tờ, không thể không công nhận đây là việc bọn họ chưa từng nghĩ đến. Nói thẳng ra thì chính là người ở niên đại này không hiểu việc sáng tạo đổi mới, bọn họ luôn làm theo con đường đã định sẵn. Thực ra, cũng không phải bọn họ không hiểu sáng tạo đổi mới, có lẽ là bọn họ chưa từng nghĩ đến việc phải sáng tạo đổi mới.
Nhưng đợi sau khi khôi phục kì thi đại học, cải cách mở cửa, người đổi mới sáng tạo sẽ rất nhiều.
"Hay, giác ngộ của đồng chí Vu Tiếu quả nhiên rất cao." Biết nghĩ đến việc hợp tác với công xã, thu mua rau từ dưới nông thôn, cách làm này quả thực rất tốt. Như vậy vừa đảm bảo thực phẩm cho người huyện li lại đảm bảo cho người dân một nguồn thu nhập: "Đồng chí Vu Tiếu, cô rất giỏi." Lúc này chủ nhiệm Đỗ quả thực rất khâm phục Vu Tiếu, giống như lãnh đạo từng nói, đồng chí nữ bọn họ có thể gánh vác nửa bầu trời. Nhưng từ trước đến nay, bà ấy chưa từng gặp được đồng chí nữ như vậy, bây giờ nhìn thấy Vu Tiếu, bà ấy có dự cảm, đồng chí nữ như vậy sau này sẽ càng ngày càng nhiều.
Phần kết của hội nghị đương nhiên là bàn bạc việc học tập, người phụ trách của sáu khu vực bàn bạc một hồi quyết định thay nhau đến chi nhánh Hồng Ngưu học tập.
Vu Tiếu có dự cảm, ngành thức ăn nhanh của thế giới này sẽ phát triển sớm hơn trước.
Tham dự hội nghị thêm một lúc thì về nhà khách, Vu Tiếu cũng hơi mệt, thực ra cho dù chỉ ngồi cả buổi chiều cũng sẽ mệt, huống hồ cô còn nói cả một buổi chiều.
Cốc cốc cốc... Có người gõ cửa.
Vu Tiếu đi mở cửa, lúc cô nhìn thấy người đứng ở cửa, cô hơi kinh ngạc: "Cô..."
Chủ nhiệm Đỗ mỉm cười: "Đồng chí Vu Tiếu, chúng ta ra ngoài nói chuyện?"
"Vâng." Vu Tiếu nào dám từ chối.
Chủ nhiệm Trương ở bên trong nghe thấy giọng nói hơi quen thuộc, bà ta đi ra nhìn chỉ thấy một bóng lưng, nhưng chỉ cần nhìn bóng lưng cũng đủ rồi, người đó vậy mà lại là chủ nhiệm Đỗ. Chủ nhiệm Đỗ đến tìm Vu Tiếu? Chủ nhiệm Trương suy nghĩ rồi lập tức đi tìm chủ nhiệm Đới.
Chủ nhiệm Đới và chủ nhiệm Bành ở cùng một phòng, lúc này ông ta đang bàn bạc với chủ nhiệm Bành chuyện năm khu khác đến chỗ chủ nhiệm Bành học tập. Sau khi bàn bạc xong còn phải nói với người phụ trách năm khu vực khác, vì vậy rất gấp rút, dù sao thì thời gian hội nghị cũng có hạn.
Lúc đang bàn bạc, hai người nghe thấy tiếng chủ nhiệm Trương ở bên ngoài: "Chủ nhiệm Đới, anh có ở trong phòng không ạ?"
Chủ nhiệm Đới đứng dậy đi mở cửa: "Có."
Chủ nhiệm Đới đứng ở cửa: "Chủ nhiệm Đới, có một việc tôi cảm thấy phải báo với anh."
"Có việc gì?"
"Vừa rồi chủ nhiệm Đỗ đến tìm đồng chí Vu Tiếu, còn gọi đồng chí Vu Tiếu ra ngoài nói chuyện, anh xem?" Chủ nhiệm Trương cẩn thận nhìn chủ nhiệm Đới, định đoán suy nghĩ của chủ nhiệm Đới từ nét mặt của ông ta.
Chủ nhiệm Đới cũng không nghĩ nhiều: "Chủ nhiệm Đỗ đến tìm Vu Tiếu chắc cũng vì việc kế hoạch thức ăn suất, nếu như không phải thì chính là coi trọng khả năng của đồng chí Vu Tiếu. Nói khó nghe hơn, người đều hướng lên trên, không phải sao?"
Chủ nhiệm Trương vốn cũng có ý ám chỉ việc này, xem chủ nhiệm Đới có không hài lòng với Vu Tiếu hay không, nhưng nhìn dáng vẻ của chủ nhiệm Đới, chắc là không đặt trong lòng. Bà ta cười cười: "Tôi chỉ là lo lắng về đồng chí Vu Tiếu."
Chủ nhiệm Đới: "Đây là thành phố, lại là ban ngày, chủ nhiệm Đỗ là người của bộ công thương, có gì phải lo lắng chứ? Chủ nhiệm Trương nên thu hồi tâm tư đi, cô nên suy nghĩ xem làm sao thực hiện kế hoạch thức ăn suất ở tiệm cơm cô quản lý thì hơn. Bây giờ trong bốn tiệm cơm, tiệm cơm của chủ nhiệm Bành kinh doanh tốt nhất, đến cuối năm, nếu như bên chủ nhiệm Bành vẫn đứng nhất, vậy tiền thưởng cuối năm thường thưởng cho các cô, năm nay phải đưa cho bên chủ nhiệm Bành rồi."
Cho dù ở đâu, chỉ cần thể hiện tốt đương nhiên có phần thưởng, trước đây tiền thưởng hoặc là phần thưởng của khu do chủ nhiệm Đới phụ trách đều đưa cho chủ nhiệm Trương. Năm nay chủ nhiệm Bành thắng ở điểm xuất phát, không biết tiem com cua chu nhiem Truong chu nhiem Manh và chủ nhiệm Bạch có đuổi kịp không, nếu như không...
Chủ nhiệm Bành ở bên trong cũng nghe thấy lời nói chuyện ở bên ngoài, ông ấy cũng chờ mong tiền thưởng cuối năm nay. Còn về lời nói linh tỉnh của chủ nhiệm Trương, ông ấy không quan tâm. Cũng giống như chủ nhiệm Đới nói, người hướng lên trên.
Vu Tiếu và chủ nhiệm Đỗ rời khỏi nhà khách, nhìn nhà ngang, đường đi, người trên đường bên ngoài nhà khách. So với huyện lị, thành phố phồn hoa hơn, cho dù không thể sánh được với sau này, nhưng ở cùng một niên đại, huyện lị không thể sánh được với thành phố.
Chủ nhiệm Đỗ nói: "Nhìn chỗ này, cháu có suy nghĩ gì không? Ví dụ như cháu có tìm.
Vu Tiếu: "..." Vị lãnh đạo này đúng là đánh giá cô quá cao rồi.
Chủ nhiệm Đỗ cũng ý thức được Vu Tiếu vẫn còn trẻ, hỏi câu hỏi này hình như hơi vội vã: "Đồng chí Vu Tiếu, cháu có hứng thú muốn đến làm việc ở bộ công thương không?"
Lời này của bà ấy khiến Vu Tiếu bất ngờ: "Cháu không được." Cô chỉ là một phú nhị đại bình thường, chết giữa đêm, sau đó được nguyên chủ mới thức tỉnh vừa ý chọn trúng. Chẳng qua cô chỉ mượn trí thông minh của người đời sau, nghĩ ra kế hoạch thức ăn suất, cô thực sự không thông minh, cũng không có chí cầu tiến, để cô đến bộ công thương? Không được, không được, cô biết bản lĩnh của mình như nào, cô không làm được việc như vậy, cô không hề muốn nhảy việc.
Chủ nhiệm Đỗ nhìn cô, xem cô có phải khiêm tốn không, nhưng rất rõ ràng cô không phải khiêm tốn, hình như cô đang nói sự thật: "Cháu không muốn phấn đấu thêm sao? Cô rất coi trọng cháu." Đây là đồng chí nữ đầu tiên chủ nhiệm Đỗ muốn bồi dưỡng, vì vậy bà ấy đến tìm cô, định giới thiệu cô vào bộ công thương.
Nhưng rất rõ ràng, Vu Tiếu không hề có ý này: “Cháu thực sự không được. Thực ra cháu không có muốn phấn đấu, cháu chỉ muốn sống tốt, ăn ngon là được rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận