Thập Niên 60: Trở Thành Bạn Thân Nữ Phản Diện

Chương 130:

Chương 130:Chương 130:
Châu Mật Hồng lắc đầu: "Không." Nhắc đến Khương Đại Phát cô ấy bắt đầu căng thẳng. Kiếp trước, trước khi cô bị dụ dỗ, Khương Đại Phát cũng chưa hề xuất hiện.
Vu Tiếu nói: "Mật Hồng, cậu nói xem chúng mình sống lại, liệu có người nào khác cũng sống lại không? Ví dụ như Khương Đại Phát?”
Châu Mật Hồng bị dọa sợ: "Không... không phải chứ?"
Vu Tiếu nói: "Vì vậy thì cậu phải nhanh chóng trở lại thành phố mới được."
Bị Vu Tiếu nói như vậy, Châu Mật Hồng cũng cảm thấy sởn tóc gáy.
Hai người nói chuyện một lúc liền trở về kí túc xá, Châu Mật Hồng không tập trung, nhưng mà Vu Tiếu cảm thấy, để cô ấy cảm thấy áp lực cũng là việc nên làm.
Buổi chiều, Vu Tiếu và Châu Mật Hồng cùng nhau di làm, trước khi đi làm, Vu Tiếu đến phòng làm việc của ủy ban thôn trước. Trong phòng làm việc chỉ có kế toán, nhìn thấy Vu Tiếu đến liên quan tâm hỏi: "Thanh niên Vu trở lại rồi à, việc về phần tử phạm tội đã được giải quyết rồi hả?"
Vu Tiếu nói: "Cháu về rồi, cũng giải quyết rồi, cảm ơn sự quan tâm của chú. Chú ơi, cháu muốn hỏi lần này phí chữa trị do đồng chí Kim Linh ngã vỡ đầu hết bao nhiêu ạ, cô ấy bị ngã vỡ đầu vì cháu, vì vậy cháu đến trả phí chữa trị cho cô ấy."
Kế toán nói: "Cháu đợi chút.." Cho dù là thanh niên trí thức hay là thôn dân, nếu như xảy ra chuyện mà mình không có tiền, đại đội sẽ trả trước tiền chữa trị, sau đó sẽ trừ vào tiền lúc tính tiên cuối năm: "Phí chữa trị của thanh niên Kim hết tổng cộng 18 đồng 2 hào 6 xu."
Vu Tiếu đưa hai tờ đại đoàn kết.
"Trả lại cho cháu 1 đồng 7 hào 4 xu."
Từ phòng làm việc của ủy ban thôn đi ra, Vu Tiếu liền đi làm việc.
Châu Mật Hồng: "Về rồi hả? Mất bao nhiêu tiền phí chữa trị?"
Vu Tiếu: 18 đồng 2 hào 6 xu."
Châu Mật Hồng: "Nhìn qua thấy không nghiêm trọng lắm mà tốn nhiều vậy hả? Nhưng mà lúc xảy ra chuyện cô ấy quả thực chảy rất nhiều máu, lúc đó dọa bọn mình sợ chết khiếp."
Vu Tiếu: "..." Lời này là ý gì?"Chỉ cần thanh niên Kim không sao, tiền phí chữa trị có nhiều hơn nữa cũng đáng."
Hai người đang nói chuyện thì đại đội trưởng đến: "Vu Tiếu, ta nghe kế toán nói cháu đã trả tiền phí chữa trị của thanh niên Kim?"
Vu Tiếu nói: "Đại đội trưởng, đúng vậy ạ, việc này vì cháu mà ra, cháu bồi thường tiền phí chữa trị cho thanh niên Kim cũng là việc nên làm. Cũng không thể để cô ấy vì đi tìm cháu mà chịu khổ lại còn phải tự mình trả phí chữa trị nữa."
Đại đội trưởng cũng không phải đến vì việc này, nhưng mà Vu Tiếu xử lý chuyện này rất thỏa đáng, cô bồi thường tiền phí chữa trị là việc nên làm. Nhưng mà lần này ông ấy đến đây cũng không phải vì chuyện này: "Về việc ngày hôm đó, cháu kể lại chỉ tiết cho ta nghe xem."
Vu Tiếu đương nhiên không dám giấu, cô nói lại một lượt tình hình hôm đó: ".. May mà hôm đó có đồng chí quân nhân ở đó, bây giờ cháu cứ nghĩ đến là thấy sợ."
Đại đội trưởng nói: "Không ngờ sau giải phóng mà vẫn còn nhiều bọn trộm mộ như vậy, trước khi giải phóng mới thực sự nhiều bọn trộm mộ. Còn về chuyện cổ mộ, có tiết lộ chuyện gì không?"
Vu Tiếu nói: "Việc này cháu không rõ, nhưng mà cháu nghe nói hình như cục công an đã báo lên trên, có thể mấy hôm nữa sẽ có đoàn khảo cổ đến."
Đại đội trưởng gật đầu: "Sau này lên núi cháu phải chú ý an toàn, mặc dù chuyện hôm đó không thể trách cháu, nhưng cháu cũng phải cẩn thận."
Vu Tiếu nói: "Cháu biết rồi, cảm ơn đại đội trưởng nhắc nhở. À đúng rồi đại đội trưởng, sáng mai cháu và Chu Mật Hồng muốn xin nghỉ nửa ngày, cháu muốn mượn xe đạp nhà chú dùng ạ."
Đại đội trưởng: "Cháu đi đâu?" Vu Tiểu nói: "Hôm đó phiền mọi người lên núi tìm cháu, cháu thực sự rất ngại, vừa hay trong tay cháu có phiếu thịt, cháu đến Cung Tiêu Xã mua ít thịt, tặng một lạng cho mỗi người lên núi tìm cháu. Nhưng xe đạp nhà chú to quá, cháu đạp không tiện, muốn để Châu Mật Hồng đèo cháu đi, chú xem được không ạ?" Châu Mật Hồng cao một mét sáu lăm, đôi chân thực sự rất dài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận