Thập Niên 60: Trở Thành Bạn Thân Nữ Phản Diện
Chương 410:
Vu Tiếu đến rất sớm, vì vậy người trong nhà ăn rất ít, lúc này huấn luyện buổi sáng của quân nhân chưa kết thúc, mà người nhà quân nhân không dậy sớm như vậy, nên nhà ăn rất yên tĩnh.
Vu Tiếu mua một bát cháo và một món ăn ngồi xuống chỗ mình thường ngồi, cô bắt đầu ăn sáng. Vu Tiếu trông có vẻ rất bình tĩnh nhưng thực tế thì rất căng thẳng, tim cô đập vô cùng nhanh, hai tay run lên. Nhưng cô nói với bản thân mình không được căng thẳng.
Vu Tiếu nhìn thời gian, buổi huấn luyện buổi sáng của quân nhân sắp kết thúc, cô hai ba miếng ăn hết bát cháo sau đó cho hộp cơm vào trong túi vải đi ra ngoài.
Xe đạp của Vu Tiếu dừng ở cửa nhà ăn, cô đạp xe đạp nhìn thấy những quân nhân vừa huấn luyện buổi sáng xong tiến về đằng này. Vu Tiếu bình tĩnh đạp về phía bọn họ, lúc Vu Tiếu sắp đến chỗ bọn họ, phía sau lưng Vu Tiếu đột nhiên xuất hiện một vật khổng lồ.
"Cẩn thận." Người quân nhân ở gần Vu Tiếu nhất kịp phản ứng, nhanh chóng ôm lấy Vu Tiếu từ trên xe sau đó vứt ra ngoài, mà anh ấy đứng nguyên tại chỗ không kịp tránh đi, đồng thời những quân nhân khác lập tức tránh đi. Người quân nhân đón lấy Vu Tiếu chạy ra sau, cho dù lúc nào cũng phải bảo vệ tính mạng của nhân dân trước. Chỉ là bọn họ đợi rất lâu, vật to lớn đột nhiên xuất hiện đó vẫn bất động. Nhìn kỹ hơn, vật to lớn đó cứ yên lặng đứng ở đó.
Lập tức có người chỉ huy: "Tất cả mọi người đứng tại chỗ đợi lệnh." Sau đó nói với người bên cạnh: "Cậu đi báo cáo với thủ trưởng."
"Rõ,"
Đồng thời, người quân nhân bảo vệ Vu Tiếu cũng đã đến được chỗ tương đối an toàn: "Đồng chí, cô không sao chứ?"
Vu Tiếu lắc đầu, thực ra thì trái tim của cô sắp đập nhanh đến mức nhảy ra khỏi lồng ngực rồi. Cô nuốt nước miếng nói: "Tôi không sao, bên đó... bên đó có chuyện gì vậy?”
Người quân nhân cũng nhìn về phía xảy ra sự việc.
Lúc này mọi người đã nhìn rõ vật to lớn đó.
"Đây không phải là máy bay chiến đấu sao? Sao đột nhiên lại xuất hiện ở đây?"
"Báo cáo, trong máy bay không có người."
"Báo cáo, chiếc máy bay chiến đấu này vẫn còn mới."
"Xảy ra chuyện øì? Sao máy bay chiến đấu lại đột nhiên xuất hiện? Suýt chút nữa còn đè lên người."
"Không biết nữa, trời ơi, không biết có phải tôi hoa mắt rồi không." Vu Tiếu im lặng lẫn trong đoàn người, cô đẩy xe đạp của mình ra sau đó đạp xe rời khỏi. Lúc này đã không còn ai chú ý đến cô. Hoặc là nói với người suýt nữa thì bị thương, nếu đã không sao, mọi người sẽ không làm khó cô.
Thực ra thao tác của Vu Tiếu rất đơn giản, mua đồ ở cửa hàng hệ thống, lúc lấy đồ chắc chắn sẽ xuất hiện trước mặt cô, mà cô chỉ là đạp xe đến trước mặt quân nhân sau đó lấy đồ ra, mà lúc lấy đồ cô hơi dịch quay người về phía sau, máy bay chiến đấu đã xuất hiện, cô lập tức quay người lại, vậy máy bay chiến đấu sẽ ở đằng sau cô. Phía sau cô không có người, khoảng không đủ rộng, để máy bay chiến đấu sẽ không làm người khác bị thương. Còn về việc có làm bản thân bị thương không thì là không thể nào, đồ lấy ra khỏi cửa hàng hệ thống chắc chắn sẽ không đè xuống mình.
Vu Tiếu rời khỏi quân doanh với tâm trạng căng thẳng bất an, đợi sau khi cô ra khỏi quân doanh mới phát hiện quần áo cô mặc đã ướt hết. Chân cô dường như đột nhiên có sức, đạp xe nhanh hơn bình thường rất nhiều.
Sau khi đến tiệm cơm, cả người Vu Tiếu đột nhiên mất sức, cô đến sớm nên ngoài nhân viên ở phòng bếp, Trương Vân Đóa vẫn chưa đến. Lúc này cô ngồi trên ghế há miệng hít từng ngụm lớn.
Đồng thời, cả quân doanh cũng chấn động.
Chiếc máy bay chiến đấu đột nhiên xuất hiện kia lúc này vẫn đang im lặng ở chỗ cách không xa nhà ăn, chỉ là xung quanh đã bị bao vây, các quân nhân vẻ mặt nghiêm nghị nghiêm cấm bất cứ người nào lại gần.
Đồng thời, lãnh đạo của quân doanh lập tức mở họp.
"Mọi người thấy thế nào?" Thủ trưởng cấp cao nhất của quân doanh hỏi.
Sư đoàn trưởng đoàn một nói: "Khẩu cung của tất cả mọi người có mặt ở lúc đó đều giống nhau, máy bay đột nhiên xuất hiện. Với tình hình trước mắt cũng chỉ có mỗi lý do đột nhiên xuất hiện mới giải thích được."
Sư đoàn trưởng đoàn hai nói: "Không sai, máy bay chiến đấu lớn như vậy, không thể nào mang vào mà không gây động tĩnh gì được. Nếu đã không phải là được chuyển vào, vậy chỉ có một khả năng là đột nhiên xuất hiện, nhưng khả năng đột nhiên xuất hiện này lại đi ngược với khoa học."
Sư đoàn trưởng đoàn ba nói: "Nhưng không tìm ra được khả năng khác nữa, không thể nào có chuyện là có người che mắt của tất cả hơn mười nghìn người trong quân khu chúng ta đúng không?"
Về việc đột nhiên xuất hiện, lãnh đạo của quân doanh nhất trí thông qua.
Vậy có vấn đề rồi đây, loại đột nhiên xuất hiện này... phải nghiên cứu như nào? Rõ ràng không phải phạm vi của khoa học rồi. Mà những thứ xa rời khoa học thì chính là mê tín, chỉ có thể dùng mê tín để giải thích.
Còn về sự xuất hiện của máy bay chiến đấu, lãnh đạo chắc chắn rằng đột nhiên xuất hiện, đương nhiên, đến ngày hôm nay vẫn còn đả đảo việc mê tín, bọn họ thêm dấu ngoặc kép vào bốn chữ đột nhiên xuất hiện này. Nhưng mà, ngoài đột nhiên xuất hiện ra, bọn họ không thể tìm được bất cứ lý do hợp lý nào để giải thích.
Lãnh đạo cấp cao nhất nói: "Vậy mọi người có suy nghĩ gì về chiếc máy bay chiến đấu này? Nếu như là đột nhiên xuất hiện, vậy vì sao đối phương lại cho xuất hiện ở đây? Còn nữa, nếu đã là đột nhiên xuất hiện, vậy chắc chắn có người thao tác để nó đột nhiên xuất hiện, vậy là ai thao tác?"
Sư đoàn trưởng đoàn ba nói: "Chúng ta là lục quân, không hiểu biết về máy bay chiến đấu, nhưng mà có thể khẳng định rằng, đây chắc chắn là máy bay chiến đấu nước M. Còn về những cái khác, chỉ sợ phải đợi những nhân viên có chuyên môn đến mới biết được. Còn về việc đối phương vì sao lại để máy bay chiến đấu đột nhiên xuất hiện ở dây, tôi cảm thấy ý của đối phương chắc cũng không phải có ý xấu. Máy bay chiến đấu đột nhiên xuất hiện chắc chắn không nằm ngoài hai mục đích, một là làm hỗn loạn quân doanh của chúng ta, hai là có lợi cho đất nước."
"Làm hỗn loạn quân doanh đương nhiên không thể nào rồi, chúng ta không phải không quân, cũng không nằm ở biên giới, căn bản không thể nào làm hỗn loạn được. Vì vậy tôi cho rằng hành động này là vì có lợi cho đất nước chúng ta,"
Sư đoàn trưởng đoàn một nói: "Nếu như có lợi với quốc gia, vậy vì sao lại xuất hiện vào lúc này? nếu như xuất hiện trước năm 65..."
Sư đoàn trưởng đoàn hai: "Có lẽ người đó không thể nào khiến máy bay chiến đấu xuất hiện trước năm 65, nhưng bây giờ xuất hiện cũng vẫn có lợi. Còn về việc ai thao tác để nó đột nhiên xuất hiện, tôi cho rằng người có mặt ở hiện trường đều có khả năng."
Sư đoàn trưởng đoàn một nói: "Tất cả người có mặt đều đang đứng tại chỗ đợi lệnh, ngoài một người nhà quân nhân ra, người đó đã điều ra ra rồi, là đồng chí Vu Tiếu, vợ của đồng chí Kha Cảnh Dương. Đồng chí Vu Tiếu chúng ta đều quen biết, là đồng chí nữ đã giải quyết không ít vấn đề công việc của quân nhân giải ngũ và người nhà quân nhân, giác ngộ thực sự rất cao."
Sư đoàn trưởng đoàn hai: "Thì ra là đồng chí Vu Tiếu, đó là người nhà liệt sĩ, đương nhiên giác ngộ cao rồi."
Thủ trưởng cấp cao nhất nói: "Cho dù là ai cũng phải điều tra lại. Đồng chí Vu Tiếu hay là tất cả quân nhân có mặt ở hiện trường đều là những đồng chí tốt của nước ta, nhưng việc hôm nay vô cùng quan trọng, đều phải điều tra lại hết. Đặc biệt là... trong nhà có liên quan đến đạo sĩ, hòa thượng." Là thủ trưởng cấp cao nhất, nói ra lời này, ông ấy cảm thấy hơi ngượng mồm.
Sư đoàn trưởng đoàn ba: "Ý của ngài là?"
Thủ trưởng cấp cao nhất chỉ huy: "Mặc dù quốc gia cấm việc truyền bá tư tưởng phong kiến mê tín, nhưng... ta nghe nói có đạo sĩ, hòa thượng... có thể hơi có bản lĩnh, có người tự xưng là người tu luyện, có bản lĩnh người thường không có. Cho dù việc này có phải thật không, người có liên quan đến vấn đề đó đều phải điều tra kỹ càng."
"Rõ."
"Mọi người bàn bạc thêm với các đội, xem có phát hiện gì khác không, cụ thể thì đợi nhân viên nghiên cứu đến rồi nói sau."
"Rõ."...
Vu Tiếu có thể đoán được hôm nay quân doanh chắc chắn không yên bình, bởi vì lúc ở phòng làm việc cô cũng không bình tĩnh lại được. Cô không biết hôm nay sau khi tan làm, lúc trở lại quân doanh liệu có ai đến tìm cô hỏi chuyện không. Nhưng theo dự đoán của cô, chắc chắn sẽ có. Tất cả những người có mặt ở đó chỉ sợ không ai tránh được việc bị gọi đến hỏi chuyện.
Vu Tiếu muốn mình bình tĩnh lại, cô có thời gian một ngày để chuẩn bị tâm lý.
Trương Vân Đóa nhìn Vu Tiếu mấy lần liền, cô ấy thấy Vu Tiếu cứ hít sâu nhiều lần, cô ấy không nhịn được hỏi: "Tiếu Tiếu, có phải cậu không thoải mái ở đâu không? Tôi thấy cậu hình như rất căng thẳng."
Tim Vu Tiếu đập rất nhanh, đây là biểu hiện cô làm chuyện chột dạ. Cho dù lấy máy bay chiến đấu ra có lợi cho quốc gia, nhưng đối với Vu Tiếu thì đây vẫn là chuyện khiến cô chột dạ. Cô cười gượng, sau đó đáp lời: "Không phải tôi sắp kết hôn được một năm rồi sao, tôi vẫn chưa có thai nên mẹ chồng giục, vì vậy tôi hơi căng thẳng." Cô lấy bà Kha ra làm bia đỡ đạn.
"Việc này.." Việc này Trương Vân Đóa cũng không tiện nói gì: "Nhà bình thường đều như vậy, anh trai tôi kết hôn xong, chị dâu vẫn chưa có thai, mẹ tôi, bà tôi đều rốt ruột. Vì vậy... nếu như cậu không yên tâm thì đến bệnh viện kiểm tra xem."
Vu Tiếu biết Trương Vân Đóa không có ác ý, cô giải thích: "Không phải việc này, bọn tôi... bọn tôi vẫn chưa làm chuyện kia."
"A?" Lần này Trương Vân Đóa kinh ngạc: "Hai người... hai người kết hôn đã..."
Có lẽ vì có chủ đề nói chuyện nên tâm trạng của Vu Tiếu cũng thoải mái hơn nhiều, cô giải thích: "Năm nay tôi mới mười bảy tuổi, Kha Cảnh Dương nói đợi đến khi tôi đủ mười tám, đăng ký kết hôn xong mới làm." Thực ra, đây cũng là yêu cầu của cô.
Trương Vân Đóa nghe xong rất hâm mộ: "Tiểu đoàn trưởng Kha thật tốt với cậu."
Vu Tiếu cười cười: "Xa Bình cũng tốt với cậu. Đồng chí nữ chúng ta phải học cách tốt với mình, mình tốt với mình thì người khác mới tốt với mình. Nếu như mình không tốt với mình, coi đồng chí nữ như bát nước hắt đi, vậy người khác sao có thể thương mình chứ?”
Lời này Trương Vân Đóa tán đồng, những nữ đồng chí sống khổ trong đại đội, đa số đều là tự mình không tốt mới mình. Nhưng mà từ nhỏ đến lớn Trương Vân Đóa rất hạnh phúc, là nữ chính kiếp trước, nên nhân vật của cô ấy vốn luôn được người nhà yêu thương.
Vu Tiếu nói: "Thực ra sinh con quá sớm cũng không tốt, tôi cũng không định sinh con trước năm hai mươi tuổi." Cô cứ cảm thấy mình vẫn còn nhỏ. Mặc dù cô bằng lòng sinh con cho Kha Cảnh Dương... Không, không phải sinh con vì một người nào cả, mà là vì mình. Nên nói là, cô bằng lòng sinh ra kết tỉnh tình yêu của cô và Kha Cảnh Dương, nhưng cô không định sinh sớm như vậy. Chỉ là nếu như có con, cô nhất định sẽ cho con những điều tốt nhất, đây có lẽ là tâm nguyện của một người mẹ đi.
Trương Vân Đóa nói: "Vậy thím Kha có thể đợi không?”
Vu Tiếu cười cười: "Việc này giao cho đàn ông giải quyết."
Trương Vân Đóa nhìn cô, cô ấy rất hâm mộ, nếu như là cô ấy, có lẽ cô ấy không thể nói ra lời thoải mái như vậy.
Thời gian cả một ngày trôi qua rất nhanh, lúc sắp tan làm, tim Vu Tiếu lại đập rất nhanh, cô thực sự muốn xin nghỉ mấy ngày về Phạm Gia Câu trốn tránh, hoặc là nói với chủ nhiệm Bằng cho cô đi công tác thêm một tháng.
Nhưng trốn chạy càng thể hiện mình chột dạ.
Vì vậy Vu Tiếu chỉ có thể thành thật quay về quân doanh.
Nói thực thì càng lại gần quân doanh, Vu Tiếu càng căng thẳng, còn căng thẳng hơn cả buổi sáng lúc cô rời khỏi. Lúc rời khỏi cô cảm thấy cuối cùng đã được giải thoát, lúc trở về lại cảm thấy như sắp phải chịu giày vò.
Vu Tiếu về đến quân doanh với tâm trạng như vậy. Sau đó cô về nhà mình lấy hộp cơm đến nhà ăn ăn cơm. Cô cũng không muốn đi, chỉ muốn trốn ở nhà, nhưng cô biết rằng phải rèn luyện thì gan mới lớn hơn được, cứ trốn trong nhà cũng không phải là cách. Vì vậy Vu Tiếu cổ vũ bản thân rồi đến nhà ăn ăn cơm.
Lúc đi đến nhà ăn bắt buộc phải đi qua chỗ đó. Thực tế thì, qua một ngày, cả quân doanh và khu nhà ở đều biết gần nhà ăn có một chiếc máy bay chiến đấu. Nhưng cụ thể máy bay chiến đấu xuất hiện như nào thì ngoài người có mặt lúc đó, người khác vẫn chưa biết. Miệng của quân nhân rất ngậm rất chặt, cho dù là chiến hữu cũng đừng mơ hỏi được, mà một người khác biết chuyện là Vu Tiếu lại đã đi làm. Vì vậy đối với chiếc máy bay chiến đấu ở gần nhà ăn này, mọi người đều cảm thấy thần bí.
Vu Tiếu đứng từ xa nhìn chiếc máy bay chiến đấu vẫn để ở đó, xung quanh máy bay chiến đấu có quân nhân canh giữ, lúc cô lại gần tim đập càng nhanh hơn... cuối cùng cô đã đến trước mặt máy bay chiến đấu.
Vu Tiếu đứng đó nhìn máy bay, đây là một chiếc máy bay chiến đấu còn mới nguyên, là máy bay chiến đấu mới nhất nước M vừa nghiên cứu ra. Thực ra trước khi mua ở cửa hàng hệ thống, Vu Tiếu chưa từng cẩn thận xem xét. Sau khi mua xong lại hoảng sợ nên Vu Tiếu cũng không dám xem, cũng chỉ có lúc này cô mới cẩn thận xem.
"Cô là đồng chí nữ buổi sáng đúng không?" Có một quân nhân hỏi, anh ấy nhận ra Vu Tiếu.
"Đồng chí Vu Tiếu." Có quân nhân ở bên cạnh cũng chào nói. Kể ra thì có chín mươi phần trăm quân nhân trong quân doanh biết Vu Tiếu: "Đồng chí Vu Tiếu, buổi sáng cô không bị sợ hãi chứ?"
Mặc dù Vu Tiếu không quen biết bọn họ, nhưng cô nghĩ đến việc buổi sáng, cô biết ơn bọn họ từ tận đáy lòng, những đồng chí này dựa vào trực giác không quan tâm an nguy của bản thân cứu cô trước, chỉ với tỉnh thần này đã xứng đáng được cô tôn trọng. Vu Tiếu nói: "Sợ chứ, đến bây giờ tim tôi vẫn còn đang đập thình thịch, chỉ đến gần thôi chân tôi đã run rẩy, tôi cứ cảm thấy như mình vừa mới đạo qua lằn ranh sống chết."
Các quân nhân cười nói: "Nhìn thì có vẻ nguy hiểm, nhưng thực ra không thể đè vào cô được, xe đạp của cô không được kéo ra, không phải cũng không bị đè vào sao?"
Nói như vậy cũng không sai, nhưng ơn cứu mạng là thực: "Đúng rồi, xin hỏi hai đồng chí cứu tôi hôm nay ở đâu, mọi người có nhớ không?" Một người ôm cô khỏi xe đạp vứt ra, một người ôm cô chạy xa.
Một đồng chí quân nhân trong đó chỉ vào hai người: "Người nhấc cô ra khỏi xe đạp tên La Tiểu Hổ, chính là người đó. Người đỡ được cô tên Trương Binh, là người kia."
Vu Tiếu: "Cảm ơn mọi người, mọi người vất vả rồi, tôi không làm phiền mọi người nữa."
Sau khi chào bọn họ xong, Vu Tiếu đi đến trước mặt La Tiểu Hổ và Trương Binh, may mà hai người đứng cùng nhau: "Chào hai anh, đồng chí La, đồng chí Trương."
"Chào đồng chí Vu Tiếu." La Tiểu Hổ và Trương Binh cũng biết Vu Tiếu, hai người họ đã làm lính hơn hai năm rồi. Vì vậy sự giúp đỡ trong vòng nửa năm nay của Vu Tiếu với quân nhân giải ngũ bọn họ đều biết, vì vậy họ rất khâm phục cô.
Vu Tiếu cười trêu: "Hôm nay cảm ơn hai người, hôm nào đợi đồng chí Kha Cảnh Dương trở về, vợ chồng chúng tôi sẽ mời hai người ăn bữa cơm, hai người nhất định phải đến đó, nếu không rõ ràng là không nể mặt tôi."
Hai người cười ha ha, vốn họ định từ chối, nhưng Vu Tiếu đã nói như vậy, bọn họ đều không biết phải từ chối như nào. La Tiểu Hổ cũng cười trêu lại: "Vậy chị phải chuẩn bị cho chúng tôi ăn đủ no đấy, chúng tôi đều là thùng cơm."
Vu Tiếu: "Tất nhiên rồi, mỳ, bánh chẻo, bánh bao, tùy các anh chọn."
Trương Binh: "Vậy bánh chẻo đi, rất lâu rồi tôi chưa được ăn bánh chẻo, chỉ nhắc đến thôi mà đã muốn chảy nước miếng, bên quê nhà tôi lúc sang năm mới đều ăn bánh chẻo."
Vu Tiếu nghe xong cũng động lòng: "Vậy năm nay lúc sang năm mới tôi mời hai anh ăn bánh chẻo, đã thống nhất vậy rồi nhé, tạm biệt." Nói xong Vu Tiếu sợ bọn họ từ chối liền vội vàng đi.
Hai người La Tiểu Hồ và Trương Binh nhìn nhau một cái, không nhịn được cười.
Có thể là do Vu Tiếu nói chuyện với bọn họ một lúc, nên tâm trạng của cô đã thoải mái hơn nhiều. Thực ra tất cả những người có mặt lúc xảy ra chuyện đó trừ Vu Tiếu ra thì đều không được di chuyển. Cho dù hôm nay trời lạnh như vậy, bọn họ cũng không thể đi chuyển. Sắp xếp như vậy còn có một nguyên nhân khác nữa là giám sát lẫn nhau.
Còn về Vu Tiếu, cả ngày nay cô không ở quân doanh, cho dù lúc này có người đến giám sát cũng đã muộn rồi.
Chỉ là, đợi lúc Vu Tiếu bắt đầu ăn cơm thì đã có người đến.
Vu Tiếu vừa mua đồ ăn xong mới ngồi xuống ăn được hai miếng đã cảm giác có người đi đến, cô ngẩng đầu lên.
"Đồng chí Vu Tiếu." đối phương cười một cái, thái độ rất tốt: "Đồng chí Vu Tiếu, gặp được cô tốt quá, về chuyện buổi sáng hôm nay, đợi cô ăn cơm xong, chúng tôi phải tiến hành điều tra, cô xem được không?"
"Không thành vấn đề, không thì các anh điều tra trước, xong rồi tôi ăn cơm sau?" Vu Tiếu rất phối hợp.
"Không cần, cô ăn cơm trước đi. Khoảng sáu giờ rưỡi, tôi đợi cô ở phòng 208 tòa hành chính."
Vu Tiếu: "Được." Cô biết tòa hành chính, trước đây sau khi chắc chắn việc kế hoạch thức ăn xuất, cô từng đến tòa hành chính.
Đối phương cũng không nói nhiều thêm, vội vàng đi mất.
Vu Tiếu nghĩ, mình vừa đến nhà ăn chưa được bao nhiêu lâu người này đã đến, chỉ sợ cô vừa về đến quân doanh chưa bao lâu đã có người báo cáo lên trên rồi. Nguy hiểm quá, cô còn tưởng rằng không có ai giám sát cô cơ, thì ra sớm đã bị giám sát từ lúc cô không hay biết rồi. Liệu có phải lúc cô ở tiệm cơm, thực ra cô cũng bị giám sát, chỉ là cô không phát hiện ra thôi không.
Tâm trạng Vu Tiếu vốn tưởng rằng đã bình tĩnh lại lại bắt đầu căng thẳng, cô cứ ăn cơm trong nỗi bất an như vậy. Ăn cơm xong vẫn chưa đến năm giờ rưỡi, đến tòa hành chính thì sớm quá, vì vậy Vu Tiếu về nhà trước.
Về đến nhà cô rửa sạch hộp cơm, trong đầu lại bắt đầu suy nghĩ lung tung, không biết chốc nữa cô đến tòa hành chính, lãnh đạo sẽ hỏi cô cái gì? Nếu như lãnh đạo phát hiện chiếc máy bay chiến đấu này là do cô lấy ra, liệu có khi nào sẽ bắt cô lại, sau đó tiến hành việc... nghiên cứu tiếp theo?
Thực ra thì, Vu Tiếu không chắc chắn lắm. Nhưng mà cô cũng biết, lãnh đạo sẽ không làm gì cô, dù sao nếu như bí mật của cô bị phát hiện, công dụng của cô sẽ càng lớn hơn.
Nhưng cho dù thế nào cô cũng sẽ ngậm chặt miệng không chịu thừa nhận, cô phải suy nghĩ xem đến lúc đó sẽ nói thế nào.
Vu Tiếu chuẩn bị tâm lý ở nhà một lúc, đến sáu giờ mười phút thì cô bắt đầu xuất phát. Trước khi xuất phát cô lại hít sâu một hơi. Phù...
Bạn cần đăng nhập để bình luận