Thập Niên 60: Trở Thành Bạn Thân Nữ Phản Diện

Chương 99:

Chương 99:Chương 99:
"Không được." Vu Tiếu kéo anh lại: "Tội sợ, chẳng may... chẳng may anh không dụ được hết bọn chúng đi, bọn chúng ở lại tìm tôi thì phải làm sao?"
Kha Cảnh Dương nhìn khuôn mặt trắng bệch của cô: "Dám trèo xuống vách núi không?"
Vu Tiếu im lặng.
Kha Cảnh Dương không phí lời nữa, anh kéo cô chạy men theo vách núi. Bất giác hai người đã chạy sâu vào trong núi.
Bọn trộm mộ đuổi được nửa đường đột nhiên dừng lại, một kẻ trong nhóm trộm mộ nói: "Mấy người nhìn vết tích để lại ở đây đi, bên trong có hổ, chúng ta vẫn đừng vào sâu nữa thì hơn."
Lại có một tên trộm mộ nói: "Chẳng may bọn chúng chọn đường khác chạy thì sao?"
"Bọn mày canh ở gần đây, tao đi hỏi lão đại." Bên này tổng cộng có ba tên trộm mộ.
Tên trộm mộ vừa rời khỏi rất nhanh đã đến hang 6 của bọn trộm mộ. Số người trong hang 6 của bọn trộm mộ không ít, khoảng hai mươi tên, bọn chúng đã xuống dưới mộ, chỉ mới mở được cửa đầu tiên, mà cửa đầu tiên là vàng bạc châu báu. Vàng Vu Tiếu nhặt được là thứ bọn chúng làm rơi lúc tối qua vận chuyển vàng ra khỏi núi. Hơn nữa bọn chúng đều hành động vào ban đêm, ban ngày trên núi có người, chẳng may phát ra tiếng động sẽ hấp dẫn sự chú ý của người khác.
Trên con đường Vu Tiếu nhặt được vàng đó có tên trộm mộ giám sát, vì đề phòng có người lên núi phát hiện ra bọn chúng.
"Lão đại.." Tên trộm mộ nói lại chuyện vừa rồi một lần: "Bây giờ cái tên đó đã bị thương, chúng ta có thể men theo vết máu tìm, nhưng trong núi có hổ, chúng ta không tiện đi vào, phải làm sao đây?"
Lão đại là một tên mắt chột, trong mồm hẳn ta còn ngậm tẩu thuốc, hắn ta chậm chậm thở ra một ngụm khói: "Chỗ này chỉ có một lối ra, chính là con đường núi phía thôn làng kia, ngươi biết hai người đó, đưa người đến chỗ đường phía đó canh chừng, nếu bọn chúng ra ngoài trực tiếp bắt người lại. Trên người bọn chúng không có đồ ăn, không ở trong núi được lâu đâu."
Thuộc hạ nghĩ: "Người phụ nữ đó trông giống như thôn dân, nếu như người trong thôn tìm đến thì sao?”
Lão đại: "Nếu như không phát hiện ra chúng ta thì đừng động vào bọn họ, nếu như phát hiện thì giải quyết luôn người phát hiện."
Thuộc hạ: "Rõ."
Phía còn lại, Kha Cảnh Dương mang theo Vu Tiếu không tiếp tục đi sâu vào trong núi nữa, phía sau không còn tiếng bước chân đuổi theo, cũng không còn đạn bay qua, anh biết mình cược đúng rồi. Bọn trộm mộ có thể phát hiện ra dấu chân của hổ, thì Kha Cảnh Dương đương nhiên cũng phát hiện ra, anh đưa Vu Tiếu chạy về phía có dấu chân của hổ, đương nhiên là để mượn hổ dọa lui bọn trộm mộ. Trong tay anh có bình dầu, cho dù trên người có một cái dao găm, nhưng đối mặt với bọn trộm mộ có súng, không khác gì là lấy trứng chọi đá, đấu chính diện với bọn chúng kết cục chỉ có thể là chết. Nhưng mà nếu đụng phải hổ, đấu chính diện với nó chưa chắc đã chết, ít nhất thì súng đạn chỉ cần nhắm chuẩn là có thể một kích trí mạng, nhưng đối mặt với hổ, anh sẽ không bị một kích trí mạng.
Kha Cảnh Dương không nhịn được thở phào nhẹ nhõm, sau khi anh biết mình cược đúng rồi, anh không tiếp tục đi sâu vào trong nữa, mà là vòng qua bọn trộm mộ, đi về phía cách xa con hổ.
Đi một đoạn đường, bước chân của Kha Cảnh Dương càng ngày càng chậm, cuối cùng cả người đổ gục xuống dưới đất. Bởi vì anh kéo Vu Tiếu nên Vu Tiếu cũng bị liên lụy ngã lên người anh: "Anh sao vậy?" Vu Tiếu vội vàng đứng lên khỏi người anh, phát hiện mặt anh trắng nhợt, quan trọng nhất là cánh tay anh đã bị máu tươi nhuộm đỏ. Vu Tiếu không biết anh bị thương như nào, nhưng không hề nghỉ ngờ gì, chắc chắn là do cô liên lụy đến anh.
Phải làm sao đây? Làm sao đây?
Đây là do mất máu quá nhiều sao?
Kha Cảnh Dương mở mắt ra, nhìn dáng vẻ sắp khóc của cô gái trước mắt, anh lấy ra dao găm luôn mang theo bên người đưa cho Vu Tiếu: "Cắt áo của tôi ra, lại cắt thêm may mảnh vải, buộc chặt cánh tay tôi lại, lấy viên đạn ra."
Bạn cần đăng nhập để bình luận