Thập Niên 60: Trở Thành Bạn Thân Nữ Phản Diện

Chương 226:

Chương 226:Chương 226:
Kha Cảnh Dương nói: "Tôi chính là người ở cùng với Vu Tiếu hôm xảy ra vụ án bọn trộm mộ. Mấy hôm trước tôi nhận được điện thoại của đồn công an nên mới biết được, Khương Đại Phát của đại đội các anh vu khống Vu Tiếu trưa hôm đó cùng đồng chí nam chui vào rừng cây. Mà trưa hôm đó vào giờ đó, người ở cùng Vu Tiếu là tôi, tôi lúc đó đang chấp hành nhiệm vụ..." Nói đến đây anh ngừng lại, bốn chữ chấp hành nhiệm vụ khiến mọi người lờ mờ đoán được thân phận của anh. Lại nhìn thấy anh đứng thẳng, đôi mắt sáng như đuốc, mọi người liền biết đồng chí này là quân nhân: "Hôm nay tôi đến đây là vì chứng minh sự trong sạch cho đồng chí Vu Tiếu."
Đại đội trưởng nói: "Anh yên tâm, việc này đồng chí cảnh sát đã làm sáng tỏ rồi, đại đội chúng tôi chắc chắn sẽ không lan truyền loại chuyện này nữa, nếu như để tôi nghe thấy có ai lan truyền, tôi chắc chắn sẽ không tha cho."
"Vậy cũng không phải." Kha Cảnh Dương nói.
"A?" Đại đội trưởng khó hiểu.
Kha Cảnh Dương cười lạnh: "Vu khống đồng chí Vu Tiếu cấu kết với đàn ông, chui vào trong rừng, không phải là đang gián tiếp vu khống tôi sao? Nếu như để tôi biết được, tôi sẽ trực tiếp báo cảnh sát, vu khống quân nhân tội không nhẹ đâu."
Mọi người nghe xong liền chấn động. Mọi người sẽ chê cười Vu Tiếu, chiếm chút lợi ích ve lời nói, chủ yếu bắt nạt Vu Tiếu là người tỉnh khác, không quen thuộc với nơi đây. Nhưng Kha Cảnh Dương vừa nhìn đã biết không phải người dễ bắt nạt, mọi người đương nhiên sẽ sợ.
Kha Cảnh Dương thấy vậy nhìn về phía Vu Tiếu: "Việc ở đây tôi tin đại đội trưởng sẽ xử lý tốt, đồng chí Vu Tiếu, tôi có chuyện muốn nói với cô, có tiện không?”
Vu Tiếu gật đầu: "Không bằng đến chỗ chân núi?"
Kha Cảnh Dương gật đầu.
Lúc hai người rời khỏi ký túc xá thanh niên nữ, mọi người đều nhìn hai người họ, vẫn chưa kịp phản ứng lại. Đại đội trưởng tức giận hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì? Các người ai nói rõ cho tôi xem nào? Thanh niên trí thức nữ đâu? Thanh niên trí thức nữ nói đi."...
Mặc dù là mùa đông, nhưng sau buổi trưa có mặt trời, vì vậy tản bộ lúc này cũng như là đi phơi nắng, rất thoải mái. Vu Tiếu và Kha Cảnh Dương đi ra khỏi thôn, đi men theo con đường dưới chân núi.
Vu Tiếu không phải cô gái mười sáu tuổi thực sự, bởi vì tính cách của nguyên chủ nên mới phải giả vờ. Trước mặt Kha Cảnh Dương không xuất hiện trong tình tiết truyện ban đầu, cô đương nhiên sẽ không giả vờ: "Sao đồng chí Kha lại đến Ao Tử Sơn? Đặc biệt đến tìm tôi sao?" Kha Cảnh Dương nhìn cô, cô gái nhỏ mười sáu tuổi, so với lúc mới gặp tháng mười một, cách hai tháng, lúc này đã xinh đẹp hơn rồi. Nhưng mà, sắc mặt cô vẫn hơi trắng bệch, không biết là do bị những lời đồn đại làm ảnh hưởng, hay là bị sự việc vừa rồi dọa sợ.
Kha Cảnh Dương thu hồi ánh mắt đánh giá, nghĩ rồi nói ra những lời anh đã suy nghĩ cả một đêm: "Lần này tôi đến là bởi vì nghe nói chuyện của đồng chí Vu ở Ao Tử Sơn, một là vì làm sáng tỏ những chuyện xảy ra hôm vụ án bọn trộm mộ, hai là.." Anh dừng lại một lúc, giọng nói trầm trầm là tông giọng chỉ thuộc về đàn ông đã trưởng thành, dường như nó đang vang lên bên tai cô: "Hai cũng là vì việc của cô, bởi vì sự vu khống ăn không nói có của Khương Đại Phát về cô, cho dù tôi và cảnh sát đã làm sáng tỏ, thì suy nghĩ của một vài người cũng không thay đổi được. Việc này suy cho cùng cũng là do tôi suy nghĩ không thấu đáo, vì vậy, tôi có thể tạm thời đính hôn với cô, để những người kia không nói lung tung nữa. Đợi sau khi sự việc này trôi qua, cô có đồng chí nam mình thích, chúng ta có thể giải trừ hôn ước."
Vu Tiếu ngây người, đây là kịch bản gì: "Ý của đồng chí Kha là, anh không định kết hôn với tôi, nhưng bằng lòng đính hôn?"
Kha Cảnh Dương hòa hoãn giọng điệu giải thích: "Đính hôn chỉ vì bảo vệ danh tiếng của cô, còn về kết hôn? Cả đời này tôi không định kết hôn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận