Thập Niên 60: Trở Thành Bạn Thân Nữ Phản Diện
Chương 421:
Vu Tiếu đi xe đạp từ tiệm cơm quốc doanh về quân doanh, mới qua cửa đã nhìn thấy một cô bé buộc kiểu tóc chổng lên trời đứng ở đó. Có lẽ cô bé nhìn thấy Vu Tiếu đến nên chạy về phía Vu Tiếu: "Mẹ Ơi..."
Cô bé mới ba tuổi nên lúc chạy nghiêng ngả lảo đảo, dáng vẻ trông như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã, khiến cho Vu Tiếu nhìn thấy mà kinh hãi: "Cẩn thận, con đừng chạy, đi chậm thôi."
Trước đây lúc chưa có con, Vu Tiếu cảm thấy trẻ con ngã cũng không sao, nhưng bây giờ có con rồi, cô thực sự lúc nào cũng sợ hãi, nhớ mong. Có thể là do sinh một bé gái nên Vu Tiếu vô cùng lo lắng cô bé ngã tạo thành seo, nếu như là con trai, có lẽ cô sẽ không có suy nghĩ này.
"Mẹ, mẹ về rồi hả?" Cô bé chạy đến trước mặt Vu Tiếu, đôi mắt phát sáng nhìn xe đạp: "Mẹ, con muốn đạp xe xe."
Vu Tiếu thực sự muốn nói, sao con không muốn lên trời luôn đi? Chỉ với đôi chân ngắn của con mà muốn đạp xe á?: "Để sau mẹ bảo cha con làm một chiếc xe xe nhỏ cho con."
Cô bé nghe xong lập tức cười híp mắt lại: "Vâng ạ..
Vu Tiếu ôm cô bé lên đặt vào chỗ ngồi chuyên dụng : "Sao con lại ở đây một mình? Bà nội đâu?" Từ sau khi cô có thai, bà Kha đã đến quân doanh chăm sóc cô, vốn dĩ bọn họ định thuê một quân tẩu chăm sóc, nhưng bà Kha không yên tâm nên xung phong nhận việc. Nhưng mà cũng chỉ chăm sóc đến năm nay thôi, cô bé đã ba tuổi có thể đi học ở nhà trẻ của quân doanh rồi.
Cô bé chỉ về phía bà Kha đang đứng dưới gốc cây nói chuyện với người khác. Mặc dù bà Kha đang nói chuyện với người khác nhưng mặt vẫn hướng về chỗ cô bé, mắt còn nhìn chằm chằm vào cô bé, thấy cô bé chỉ về phía mình, bà Kha vẫy tay với cô bé.
"Bà nội ơi..." Thấy bà nội vẫy tay, cô bé cũng vẫy tay.
Vu Tiếu đẩy xe đạp qua: "Mẹ."
"Con về rồi hả, có thể ăn cơm tối rồi. Nào, để mẹ đẩy xe đạp cho." Bà Kha đã sống ở quân doanh ba năm, thu hoạch lớn nhất có lẽ là bà học được cách đi xe đạp. Vì vậy mỗi tháng lúc về quê ở mấy ngày, bà Kha cứ muốn đạp xe đạp đi vòng quanh công xã một lượt, chắc chắn bà là người thời thượng nhất trong công xã. Niên đại này, so sánh ai thời thượng hơn không phải là so sánh cách ăn mặc, mà là xem có biết đi xe đạp không.
Vu Tiếu cười đưa xe đạp cho bà, mẹ chồng đẩy rồi đẩy rồi định ngồi lên đạp. Ba năm trở lại đây, cả khu nhà ở đều biết rằng, trung đoàn trưởng Kha có một người mẹ biết đi xe đạp.
Đúng vậy, từ năm 1970 đến năm 1977. đồng chí Kha Cảnh Dương 31 tuổi đã từ tiểu đoàn trưởng Kha trở thành trung đoàn trưởng Kha, nhưng mà cuộc sống nhà họ vẫn vậy. Nhưng cũng có điều khác, ví dụ như hàng xóm đã thay đổi. Hàng xóm bây giờ là Trương Vân Đóa và Xa Bình.
Kể ra thì hôm nay Vu Tiếu chính từ nghỉ việc, vị trí này Vu Tiếu bán cho nhà Trương Vân Đóa, bán tám trăm đồng. Trương Vân Đóa mua lại để mình tiếp nhận vị trí đó, còn vị trí công việc cũ của cô ấy thì bán cho chị dâu trong nhà.
Dùng tám trăm đồng mua vị trí này của Vu Tiếu vẫn là được hời, dù sao vị trí này của cô ấy thu nhập một năm không được tám trong đồng, nhưng chủ yếu là Trương Vân Đóa mua xong có thể thay vào vị trí đó, nếu là người khác mua, chỉ sợ còn phải đổi vị trí. Mà Vu Tiếu cũng không bán quá đắt, cũng không phải vì bạn bè gì cả, đến cả anh em ruột cũng phải tính rõ ràng, bạn bè đương nhiên càng phải tính rõ ràng. Cô không bán quá đắt là vì cô biết sau khi cải cách mở cửa, tiệm cơm quốc doanh cũng sẽ thay đổi. Vì vậy đến lúc đó sẽ thế nào, ai cũng không biết được.
Trong tiểu thuyết ở kiếp đầu tiên, Trương Vân Đóa cùng Hàn Giản tham gia kỳ thi đại học. Nhưng mà kiếp này Trương Vân Đóa không muốn tham gia kỳ thi đại học, cô ấy cảm thấy mình chỉ là một học sinh kém tốt nghiệp cấp hai, cũng đừng mơ loại việc như thi đại học.
Lúc đó Vu Tiếu muốn cười, ở kiếp đầu tiên, cũng không biết Trương Van Đóa thi như thế nào, chang nhẽ do hào quang của nữ chính?
Trương Vân Đóa hơi bất ngờ khi Vu Tiếu không tham gia kỳ thi đại học, trong mắt Trương Vân Đóa, thanh niên trí thức đã tốt nghiệp cấp ba, có khả năng tham gia kỳ thi đại học, vì sao lại không tham gia chứ?
Vu Tiếu cười cười.
Kha Cảnh Dương thì hiểu, Vu Tiếu là sinh viên đại học (sinh viên cao đẳng) trong tương lai, cô ấy từng sống cuộc sống sinh viên đầy phong phú, đối với cuộc sống sinh viên ở niên đại này cô chẳng có sự trông mong nào, vì vậy cô mới không tham gia thi đại học.
Nhưng mà bà Kha cũng hỏi Vu Tiếu mấy lần liên, bởi vì thanh niên trí thức bên Phạm Gia Câu tham gia kỳ thi đại học, vì vậy bà tưởng rằng con dâu cũng sẽ tham gia, không ngờ rằng con dâu không tham gia. Ban đầu bà Kha còn tưởng rằng con dâu lo lắng cháu gái không có ai chăm sóc, nên bà xung phong nhận việc chăm sóc cháu gái, nhưng con dâu thực sự không đi tham gia.
Con dâu không tham gia kỳ thi đại học, sao lại đột nhiên nghỉ việc luôn vậy? Bà Kha không hiểu nổi.
Thực ra nguyên nhân Vu Tiếu từ chức rất đơn giản, bởi vì sau đó sẽ cải cách mở cửa, cô muốn nghỉ ngơi thật tốt trước khi cải cách, sau khi cải cách cô định làm hộ cá thể, vì vậy trước lúc đó, cô phải ở bên con gái thật nhiều. Hơn nữa, cô cũng có lòng riêng. Đợi sau khi cô chết cô sẽ trở về thế giới cũ, vì vậy cô hy vọng ở thế giới này, lúc con gái và chồng vẫn cần cô ở bên, cô có thể dùng thật nhiều thời gian để ở bên họ.
Ba người phụ nữ là đông vui ngay, ba người phụ nữ của ba đời nhà họ Kha về nhà chưa được bao nhiêu lâu, Kha Cảnh Dương đã trở về. Ngay từ ánh mắt đầu tiên anh đã nhìn thấy Vu Tiếu, theo tuổi tác tăng lên, cô gái này cũng trưởng thành, ngũ quan xinh đẹp như hoa. Kha Cảnh Dương rất vinh hạnh vì mình có thể gặp cô vào lúc sớm nhất, vì vậy bông hoa này anh hái mất rồi.
"Thủ tục xin nghỉ việc làm xong rồi?" Kha Cảnh Dương hỏi, sau đó anh ôm con gái đang leo lên chân anh lên.
Vu Tiếu: "Xong rồi, bắt đầu từ ngày mai, em có thể ở bên mọi người. Mẹ cũng có thể yên tâm nghỉ ngơi rồi, mấy năm nay may mà có mẹ ở bên chăm sóc bọn con, cảm ơn mẹ, mẹ cũng vất vả rồi."
Bà Kha xua tay: "Mẹ không vất vả gì, mẹ ở cùng hai đứa được ăn ngon mặc đẹp, lần nào vê Phạm Gia Câu, mọi người đều nói mẹ béo lên rồi. Hai đứa nhìn xem, không những bụng to lên mà mặt cũng béo lên rồi."
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ.
Vu Tiếu bật cười: "Mẹ, bụng là nơi dễ béo lên nhất, mẹ nhìn xem bụng của Dung Dung cũng đầy thịt kìa" Dung Dung là tên ở nhà của cô bé, lấy từ tiếu dung có nghĩa là nụ cười. Bởi vì cô bé là sự kéo dài của sinh mệnh của Vu Tiếu, tiếu trước mới có dung, tên của hai mẹ con kết hợp lại có nghĩa là nụ cười, đây là tên Kha Cảnh Dương đặt.
Lúc Vu Tiếu có thai, anh vẫn luôn nghĩ việc đặt tên, sau đó nghĩ đến từ dung, Kha Dung, cho dù sinh là con trai hay con gái, đều có thể dùng tên này. Kha Dung, cũng là tình cảm đậm sâu của anh dành cho Vu Tiếu.
Dường như cô bé biết đang nói mình, nên cô bé ưỡn bụng tự hào nói: "Đều là thịt, thịt có thể ăn."
Xùy, Vu Tiếu và bà Kha bị những lời nói ngây thơ của cô bé chọc cười. Bà Kha nói: "Vậy con có cho bà nội ăn không?"
Cô bé rất hào phóng, đặc biệt là với bà nội trông cô bé từ bé đến lớn, vì vậy cô bé sảng khoái nói: "Đều cho bà nội ăn, thịt cho bà nội ăn, sữa cho bà nội uống, bánh bao cho bà nội ăn... còn cả... còn cả... còn cả màn thầu cũng cho bà nội ăn."
Bà Kha được cô bé dỗ dành, lập tức cảm thấy mát ruột mát gan: "Dung Dung nhà chúng ta là hiếu thuận nhất, còn hiếu thuận hơn cha cháu nhiều."
Cô bé lập tức nói: "Phải hiếu thuận với bà nội, mẹ nói phải hiếu thuận với bà nội."
"Cháu gái yêu quý của tôi ơi..." Bà Kha nghe xong vội vàng ôm lấy cháu gái từ trong lòng con trai sau đó thơm lên khuôn mặt non mịn của cô bé.
Cô bé vuốt khuôn mặt của mình rồi cười ha ha, giọng cười trong trẻo vang vọng khắp căn phòng.
Sau bữa cơm tối, bà Kha đưa cô bé đi tản bộ, Kha Cảnh Dương thu dọn phòng, Vu Tiếu đi tắm. Bà Kha đã quen với việc con trai thu dọn phòng ăn. Bởi vì lúc bà Kha đến quân doanh chăm sóc cho con dâu, vừa hay là lúc con dâu có thai, con dâu có thai, con trai dọn dẹp, bà cảm thấy đây là chuyện hợp tình hợp lý. Sau đó con dâu mang thai chín tháng, con trai dọn dẹp cả chín tháng, bà Kha cũng dần quen với việc đó, đến bây giờ bà cũng hết cách, thậm chí bà còn cảm thấy, có đàn ông thu dọn nhà cửa, phụ nữ thật thoải mái.
"Vu Tiếu... Vu Tiếu..."
Vu Tiếu đang cầm khăn lông lau người, suýt nữa thì bị giọng nói này dọa cho sợ chết khiếp, đây đúng là giọng nói đã lâu ngày không thấy: "Nguyên chủ, sao cô đột nhiên xuất hiện, không phải cô đi làm nhiệm vụ sao?"
Hệ thống nguyên chủ thở dài: "Nhiệm vụ tôi làm thất bại rồi, ký chủ mới quá không đáng tin." Sau đó cô ấy lại vui mừng nói: "Vu Tiếu, tôi xem hướng đi của mọi người, không ngờ Mật Hồng đã kết hôn sinh con rồi, đồng thời cô ấy cũng tham gia kỳ thi đại học, cô ấy sống rất tốt, cảm ơn cô."
Vu Tiếu nghe xong phản ứng đầu tiên là: "Cô có tôi là ký chủ còn có thể có ký chủ khác nữa à?" Sau đó cô lại nói: "Không cần cảm ơn, cô ấy là nhiệm vụ của tôi." Châu Mật Hồng sống rất hạnh phúc, Kim Linh và Nhậm Sóc không ở bên nhau, nhưng ánh sáng nữ chủ của Kim Linh vẫn rực rỡ như thế. Chỉ là việc này không có liên quan gì đến cô.
Hệ thống nguyên chủ nói: "Bên cô không phải, cô không được tính là ký chủ của tôi, cô chỉ là thay tôi sống lại một đời, vì vậy tôi có thể có ký chủ khác."
Vu Tiếu đã hiểu, nhưng mà: "Nhiệm vụ của cô thất bại, không được điểm tích phân, nếu như tôi chết, linh hồn tôi sẽ rơi vào trạng thái ngủ say đến tận khi cô có đủ điểm tích phân, mới giúp tôi sống lại ở thế giới hiện thực, đúng không?"
Hệ thống nguyên chủ nói: "Đúng vậy, Vu Tiếu xin lỗi, tôi không ngờ làm nhiệm vụ lại khó như vậy"
Vu Tiếu không quan tâm cái này, cô chỉ muốn biết: "Vậy tôi phải đợi đến khi nào, nếu như nhiệm vụ của cô cứ thất bại mãi, vẫn mãi không đủ thì sao?”
Hệ thống nguyên chủ chỉ có thể xin lỗi: "Xin lỗi Vu Tiếu."
Vu Tiếu cũng không trách cô ấy: "Bỏ đi, dù sao tôi cũng đã chết rồi, là cô cho tôi cơ hội sống lại một đời, nếu như không có cô, bây giờ tôi chỉ còn là một nắm tro, cũng không thể quen biết với Kha Cảnh Dương, cũng không thể có đứa con đáng yêu như Dung Dung, chính xác mà nói, tôi nên cảm ơn cô."
Hệ thống nguyên chủ càng ngại hơn. Vu Tiểu lại nói: "Nguyên chủ, tôi không thích đặt vận mệnh của mình vào trong tay người khác, vì vậy đợi sau khi tôi chết, tôi có thể ràng buộc, trở thành ký chủ của cô, chúng ta cùng làm nhiệm vụ được không?"
Hệ thống nguyên chủ vừa nghe xong đã mừng như điên: "Đương nhiên được rồi, trước đây không phải chúng ta đã nói rồi sao? Nếu như làm cùng với Vu Tiếu cô, tôi rất yên tâm." Dù sao Vu Tiếu giỏi như vậy. Trong lòng hệ thống nguyên chủ, Vu Tiếu giỏi nhất.
Vu Tiếu mỉm cười: "Vậy thì, sau này chúng ta hợp tác vui vẻ."
Hệ thống nguyên chủ nói: "Ừm, hợp tác vui vẻ. Vu Tiếu, tôi nói cho cô một bí mật nữa, nếu như cô hoàn thành được nhiều nhiệm vụ, không chừng có cơ hội gặp lại người của thế giới này."
Vu Tiếu nghe xong liền hiểu: "Cảm ơn cô."
Về sau này, cô sẽ càng có động lực hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận