Thập Niên 60: Trở Thành Bạn Thân Nữ Phản Diện

Chương 407:

Chương 407:Chương 407:
Bên chỗ nhà họ Vu vẫn chưa có điện, vì vậy bữa tối ăn rất sớm, đây có thể nói là bữa cơm ngon nhất của nhà họ Vu trong năm nay, bởi vì dùng để tiếp khách, vì vậy người nhà họ Vu đều ăn rất chú ý, không giống như nhà khác tranh nhau ăn thịt.
Ăn tối xong, giữa ngày đông cũng không có việc øì để nói, trời quá lạnh vì vậy mọi người đều lên giường rất sớm.
Vu Tiếu nói: "Sáng sớm mai anh đến Cung Tiêu Xã một chuyến, anh mua ít bột mỳ và mỳ về, nếu như có thịt thì mua ít thịt."
Kha Cảnh Dương: "Anh không có phiếu thịt."
Vu Tiếu: "Em có. Hôm nay đã đổi với người ta lúc ở nhà khách, lúc anh đi lấy nước nóng."
Kha Cảnh Dương không nghỉ ngờ gì.
Sáng sớm ngày hôm sau, Kha Cảnh Dương uống hai bát cháo rồi đi Cung Tiêu Xã. Lúc anh trở về thì mọi người đều đã dậy, mọi người đều đang ngồi trong sân làm vài đồ chơi nhỏ, vừa sưởi nắng. Nhìn thấy Kha Cảnh Dương cầm túi lớn túi nhỏ trở về, bọn họ đều kinh ngạc.
Thím ba Vu là người biết ăn nói nhất: "Cảnh Dương cháu mua gì vậy?”
Kha Cảnh Dương: "Cháu mua ít thịt và bột mỳ, Tiếu Tiếu nói buổi trưa muốn ăn mỳ." Anh đẩy sang cho Vu Tiếu. Bà nội Vu nói: "Trong nhà có mỳ còn đi mua về làm gì." Còn về thịt thì giết thêm con gà nữa là được, mặc dù bây giờ chỉ còn một con gà: "Hôm qua lúc luộc gà vẫn còn nước luộc, trưa nay ăn mỳ gà đi, vô cùng thơm." Người bên này lúc giết gà thích ăn gà luộc, cho cả con gà vào nồi luộc lên, chín rồi thì lấy gà ra, nước luộc giữ lại có thể làm canh, vì vậy canh gà rất sạch sẽ, chứ không phải là canh gà còn thừa.
Vu Tiếu nói: "Mỳ cải thìa canh gà vô cùng ngon, trưa nay ăn mỳ, tối ăn bánh chẻo." Cô biết điều kiện nhà họ Vu, cô cũng không muốn họ suy nghĩ sứt đầu mẻ trán vì chuẩn bị món ăn, nên ăn mỳ và bánh chẻo là tiện nhất, cũng không cần chuẩn bị món gì khác nữa.
Người nhà họ Vu cũng hiểu, nếu như cháu gái điều kiện không tốt, ông bà nội Vu sẽ không để cô mua những thứ này, nhưng bây giờ điều kiện của cháu gái tốt, nếu đã mua về rồi, ông bà nội Vu cũng không nói gì thêm.
Vu Tiếu và Kha Cảnh Dương ở lại nhà họ Vu hai đêm, sáng sớm thứ hai thì rời đi. Người nhà họ Vu tiễn họ ra đến tận cửa thôn, nhìn bọn họ lên xe, người nhà họ Vu biết, Vu Tiếu sẽ càng ngày càng tốt hơn.
Đến huyện lị, Du Việt và Dương Quốc Phú đã đợi bọn họ trước cửa nhà khách, bọn họ vừa đến, Du Việt đưa Vu Tiếu đi, Dương Quốc Phú thì đưa mấy người Kha Cảnh Dương đi, ai đi làm việc người đó. Huyện li X có bốn tiệm cơm quốc doanh, kinh doanh không tệ. Mặc dù huyện lị này không quá phát triển, vẫn còn hơi tiêu điều, nhưng huyện lị X không giống với huyện li và thành phố khác, chỗ này có rất nhiều công xưởng. Các loại xưởng điện máy, xưởng dệt kim, xưởng dệt... Đợi sau khi cải cách mở cửa, công nhân ở đây về hưu sớm, nhưng đồng thời cũng có người tự mình lập nghiệp, chỗ này sau này sẽ vô cùng nổi danh vì có rất nhiều công xưởng nhỏ.
"Trợ lý Vu, lần này đến học có tổng cộng tám chủ nhiệm của tiệm cơm quốc doanh và tám trợ lý, huyện lị X của chúng ta có bốn chủ nhiệm và bốn trợ lý, số còn lại là của huyện lị bên cạnh, việc sau đó phải nhờ cô rồi," Sau khi nghe người trong Ủy ban nói về lợi nhuận của tiệm cơm quốc doanh ở thành phố Y xong Du Việ cũng giật mình kinh hãi. Mà quan trọng nhất là, lợi nhuận cao như vậy không phải vì thức ăn đắt đỏ mang lại lợi nhuận cao, mà là bởi vì 'lợi nhuận ít bán nhiều'.
Có thể mang lại càng nhiều lợi nhuận về cho ủy ban huyện, đây là việc khiến toàn bộ cán bộ ở ủy ban đều cảm thấy vui mừng. Bởi vì ủy ban huyện có nhiều tiền thì huyện lị mới có thể phát triển theo hướng tốt. Vì vậy bên trên thông báo, toàn quốc học theo kế hoạch 'thức ăn suất' của thành phố Y. Đương nhiên, kế hoạch này vẫn chưa công khai rộng rãi, nhưng lãnh đạo bên trên đã biết tin tức từ lâu rồi, vì vậy Vu Tiếu đến đây công tác, thực ra là đến bồi dưỡng cho nhân viên của tiệm cơm quốc doanh.
Du Việt biết nhiều hơn người khác, ví dụ như kế hoạch này do Vu Tiếu đề xuất, mà Vu Tiếu lại là người của huyện lị X bọn họ. Chỉ với quan hệ này, chắc chắn Vu Tiếu sẽ dốc hết tâm huyết huấn luyện người ở đây.
Lúc hai người nói chuyện thì đã đến ủy ban huyện. Nơi huấn luyện lần này là phòng hội nghị của ủy ban huyện.
"Thư ký Du đến rồi."
"Chào thư ký Du."
Người bên trong chờ đợi đứng dậy, ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người Du Việt và Vu Tiếu.
Du Việt vỗ tay: "Đây là trợ lý Vu Tiếu, nhân viên ưu tú của tiệm cơm quốc doanh ở thành phố Y, lần huấn luyện này của mọi người sẽ do cô ấy phụ trách." Về việc này Du Việt đã nói trước với mọi người ở đây: "Trợ lý Vu Tiếu là người bản địa của huyện li X chúng ta, vì vậy có chỗ nào không hiểu, mọi người đừng cảm thấy ngượng, cứ dũng cảm hỏi."
"Vụ Tiếu là người bản địa?" Có một đồng chí nam hỏi, trông anh ta còn trẻ, khoảng hai mươi tuổi, chắc là trợ lý của tiệm cơm nào đó. Với tuổi tác này không thể nào là chủ nhiệm được.
Vu Tiếu nói: "Đúng vậy, tôi là người bản địa ở huyện lị X, rất vinh hạnh khi được quay lại đây." Đồng chí nam đó hơi kích động: "Trợ lý Vu Tiếu, xin hỏi cô có phải học cấp ba tại trường nhất trung không? Lớp hai?"
Vu Tiếu ngây ra, quan sát kỹ đồng chí nam này, cô thấy hơi quen quen: "Anh là.. Lý Hạo Long?" Lý Hạo Long là bạn cùng lớp của nguyên chủ, nguyên chủ có ấn tượng về bạn học nam này, điều kiện gia đình nhà Lý Hạo Long tốt, anh ta lại đẹp trai, được nhiều bạn nữ yêu thích. Đương nhiên không bao gồm nguyên chủ, lúc đó nguyên chủ tự nhận mình chỉ là một người bình thường, rất tự tỉ.
Nhưng mà, Lý Hạo Long trước mắt và Lý Hạo Long ngày xưa hơi khác nhau. Dù sao cũng đã tốt nghiệp cấp ba hơn một năm, Lý Hạo Long trước đây chỉ là học sinh cấp ba, mà Lý Hạo Long bây giờ đã ra xã hội đi làm được hơn một năm, già đời hơn cũng là chuyện bình thường.
Lý Hạo Long vừa nghe Vu Tiếu nói ra tên của mình thì càng chắc chắn Vu Tiếu chính là người bạn học cùng lớp của anh ta.
Lý Hạo Long thực sự khó lòng tưởng tượng được, mặc dù anh ta không có ấn tượng øì quá sâu sắc với Vu Tiếu hồi còn học cấp ba, nhưng cũng biết trong lớp có người như vậy, dù sao cô cũng không nổi bật, quần áo đầy vết rách, người nhỏ gầy. Đơn giản mà nói, Vu Tiếu trước đây và Vu Tiếu bây giờ hoàn toàn chính là sự khác biệt giữa vịt xấu xí và thiên nga trắng xinh đẹp.
Nhưng mà, Lý Hạo Long cũng không nói gì nhiều, dù sao bây giờ cũng là thời gian huấn luyện, anh ta gật đầu nói: "Đúng, tôi là Lý Hạo Long, không ngờ tốt nghiệp cấp ba rồi lại được gặp lại cậu, Vu Tiếu."
Du Việt hơi bất ngờ, không ngờ Lý Hạo Long và Vu Tiếu là bạn học cấp ba, đúng là có duyên phận.
Vu Tiếu và Lý Hạo Long không nói thêm, bắt đầu huấn luyện. Ngoài tám nhân viên của tiệm cơm quốc doanh ra thì Du Việt cũng ngồi bên cạnh nghe.
Vu Tiếu nói: "Nội dung lần huấn luyện là ve kế hoạch thức ăn suất. Sau đây, tôi sẽ nói cho mọi người biết lai lịch của kế hoạch này... vì vậy..."
Thời gian một buổi sáng trôi qua rất nhanh. Nội dung huấn luyện của Vu Tiếu rất sinh động, cô lấy ví dụ để chứng minh, mà ví dụ này lại là sự thực, những vấn đề chủ nhiệm Bành gặp phải khi tìm kiếm khách hàng, nên nó có ý nghĩa rất lớn đối với mọi người.
Đến giờ cơm trưa, Lý Hạo Long sắp xếp lại sổ của mình rồi đi đến bên cạnh Vu Tiếu: "Vu Tiếu, hiếm có cơ hội gặp được, đã lâu không gặp hay là cùng đến tiệm cơm quốc doanh ăn cơm?"
Vu Tiếu nói: "Chúng ta đều là người của tiệm cơm quốc doanh, gần như ngày nào cũng được ăn đồ của tiệm cơm quốc doanh, đồ ăn của ủy ban huyện thì mới hiếm khi có cơ hội được ăn, hôm nay có thể ăn một bữa." Lý Hạo Long nghĩ thấy cũng phải: "Cậu nói cũng có lý, tôi đã đến đây mấy lần rồi, tôi đưa cậu đi dạo xung quanh nhé."
Vu Tiếu: "Được."
Người khác thấy bọn họ nói chuyện liền chào tạm biệt rồi đi.
Lý Hạo Long: "À đúng rồi Vu Tiếu, sao cậu lại đi làm ở thành phố Y? Với năng lực của cậu cũng có thể đi làm ở tiệm cơm quốc doanh bên này mà."
Vu Tiếu nói: "Năm ngoái tôi xuống nông thôn, sau khi xuống nông thôn mới ứng tuyển vào tiệm cơm quốc doanh."
Lý Hạo Long hơi bất ngờ, sau đó anh ta nói: "Cậu thật giỏi, sau khi xuống nông thôn còn có thể vào được tiệm cơm quốc doanh, phải rất ưu tú mới có cơ hội này. Vậy bây giờ sau khi cậu vào tiệm cơm quốc doanh, cậu có ý định xin điều về đây không? Nếu như cậu bằng lòng trở về, bất cứ tiệm cơm quốc doanh nào ở huyện lị X đều hoan nghênh cậu." Lý Hạo Long nói vậy không hề khoa trương, Vu Tiếu đã là một nhân vật tiêu biểu ở tiệm cơm quốc doanh rồi.
Vu Tiếu cười lắc đầu: "Tôi đã kết hôn ở thành phố Y, vì vậy sau này nếu không có gì bất ngờ thì tôi sẽ rất ít trở về huyện lị X, có về thì cũng chỉ là về thăm ông bà nội tôi thôi."
"Cậu đã kết hôn rồi?" Lý Hạo Long kinh ngạc la lên, nhưng mà rất nhanh đã bình tĩnh lại: "Xin lỗi, tôi chỉ là hơi kinh ngạc, dù sao năm nay câu mới... tuổi của cậu chắc cũng chưa lớn lắm mà? Vậy cậu kết hôn bên đó, cha mẹ cậu sẽ không tiếc hả?"
Vu Tiếu nói: "Tôi năm nay mười bảy tuổi, sang năm có thể đăng ký kết hôn. Cha tôi đã mất, tôi đi theo mẹ đến nhà cha dượng, theo lý mà nói tôi là người nhà liệt sĩ, trong nhà chỉ có một người con nên không cần xuống nông thôn, chỉ là... cha dượng tôi bảo tôi thay con ông ta xuống nông thôn." Vu Tiếu không hề có ý che giấu, dù sao việc này nói ra cô cũng không mất mặt, người mất mặt là nhà Trương Hạ.
"Cậu là người nhà liệt sĩ?" Lý Hạo Long hơi bất ngờ: "Hổ thẹn quá, làm bạn học mấy năm mà tôi không về biết việc này."
Vu Tiếu cười không nói gì. Vốn dĩ cô cũng chỉ là bạn học không nói chuyện bao giờ, sao có thể biết tình hình nhà cô được chứ.
Sau đó hai người cũng không nói gì mấy nữa.
Sau bữa cơm, mọi người nghỉ ngơi trong phòng hội nghị một lúc rồi tiếp tục buổi huấn luyện.
Lý Hạo Long nhìn cô gái đang vừa nói vừa cười bên trên mà thấy hơi tiếc, vừa rồi lúc mới nhìn thấy Vu Tiếu, lại phát hiện cô là bạn học cấp ba, anh ta cũng có vài suy nghĩ, nhưng lúc biết người ta đã kết hôn, anh ta không còn tâm tư này nữa.
Sau khi tan làm, Lý Hạo Long về nhà, ở gần nhà gặp được bạn học cấp ba ngày xưa liền nhắc đến Vu Tiếu. Trong cái khu nhà anh ta có mấy người cùng tuổi, vì vậy nên học cùng cấp ba: "Hôm nay trong buổi huấn luyện ở ủy ban huyện tôi có gặp Vu Tiếu, cô ấy đã khác hoàn toàn so với ngày xưa rồi." Lý Hạo Long vừa nhớ lại vừa nói.
Bạn học nữ ở đối diện anh ta: "Vu Tiếu à? Chính là bạn học mà trước kia toàn mặc quần áo đầy miếng vá ấy hả?"
Lý Hạo Long: ".. Trước đây đúng là sống hơi khổ, nhưng mà bây giờ cô ấy rất xuất sắc."
Bạn cần đăng nhập để bình luận