Thập Niên 60: Trở Thành Bạn Thân Nữ Phản Diện

Chương 119:

Chương 119:Chương 119:
Vu Tiếu nghĩ: "Chị Đồ, vậy số phiếu vải đó em phải trả chị thế nào? Dù sao cũng là mượn của người ta, sau đó vẫn phải trả. Em trực tiếp đưa tiền họ có đồng ý không? Ví dụ phiếu vải một thước bao nhiêu tiền?"
Người bán hàng họ Đồ nói: "Cái này không vội, chị có thể đi hỏi, em cứ cầm quần áo về trước đi."
Vu Tiếu nói: "Vậy như này nhé, em cầm quần áo về trước, em để lại 20 đồng tiền cọc cho chị. "
Người bán hàng họ Đồ nghe xong cảm thấy cô gái này làm việc rất chu đáo: "Được."
Hai người trở về trung tâm thương mại, trước tiên người bán hàng họ Đồ mua một đồng bánh ngọt ở quầy điểm tâm, sau đó trở về quây của mình. Đồng nghiệp giúp cô ấy trông một lúc lâu, cô ấy không thể để người ta giúp không, nếu không lần sau ai còn giúp đỡ cô ấy nữa. Người bán hàng đó khách sáo từ chối một lúc, cuối cùng cầm điểm tâm đi.
Người bán hàng họ Đồ quay người nói với Vu Tiếu: "Chị đi lấy quần áo em cần ra trước." Hai chiếc sơ mi Đích Xác Lương 8 đồng, hai chiếc quần đen vải bông chéo 6 đồng, một chiếc áo may ô len 5 đồng, một chiếc áo may ô bông 5 đồng, tổng cộng 24 đồng.
Kể ra thì quần áo của thời đại này trông thì có vẻ rẻ, nhưng phải biết rằng lương một tháng của một công nhân bình thường chưa đến 24 đồng đâu.
Vu Tiếu đưa cả tiền cọc nói trước đó, tổng cộng 44 đồng.
Mua quần áo xong, Vu Tiếu dùng 20 điểm thiện cảm và 14 đồng mua hai hộp sữa bột, sau đó lại đến tiệm thực phẩm phụ bên cạnh Cung Tiêu Xã mua hồng táo. Hồng táo không cần phiếu, 5 hào nửa cân, Vu Tiếu mua một cân, nhưng mà điều khiến Vu Tiếu vui mừng chính là nhìn thấy táo. Cô hưng phấn chạy qua: "Chào chú, xin hỏi táo này bao nhiêu tiền nửa cân?" Túi lớn túi nhỏ của cô đêu để trong gùi, nhưng bởi vì có thêm hai hộp sữa bột nên gùi cũng nặng hơn nhiều.
"Ba hào nửa cân."
Táo rất nhỏ, nửa cân được khoảng năm quả, quan trọng hơn là táo không cần dùng phiếu: "Cho cháu hai cân rưỡi." Lúc đi thăm đồng chí Kha tặng một cân, một cân rưỡi để lại cùng ăn với Châu Mật Hồng. Tính như vậy thì hai cân rưỡi hình như hơi ít quá thì phải? Hơn nữa táo để được lâu, để nửa tháng cũng không hỏng, chỉ là hơi bột thôi: "Cho cháu năm cân đi."
"Táo chỉ được mua một cân rưỡi một lần." Chú phụ trách bán táo nói: "Cô gái nhỏ, bây giờ là lúc táo bán chạy, cứ cách mấy ngày lại đến một lô táo mới, cháu đừng sợ không có." Táo này không phải vận chuyển từ nơi khác đến mà là trồng ở bản địa, vì vậy nên cứ cách mấy ngày lại có. Hơn nữa vườn cây ăn quả ở nông trường rất lớn, bình thường có thể bán liên tục đến qua năm mới. Đương nhiên, số lượng mỗi lô có hạn, mặc dù cách mấy ngày lại có, nhưng có thể mua được không là chuyện khác.
Vu Tiếu nghe xong câu mỗi lần giới hạn chỉ được mua một cân rưỡi, cũng hết cách, cô nghĩ vẫn còn có thể ở lại thành phố mấy ngày, cô liền hỏi thêm: "Vậy lần sau là lúc nào ạ? Phải qua mấy ngày?"
Chú đó nói: "Vậy thì không biết, phải xem người của nông trường đưa đến lúc nào, chúng tôi cũng không quyết định được."
Vu Tiếu chỉ đành mua một cân rưỡi táo, nhưng mà không sao, về sau ngày nào cô cũng đến xem.
Trở về nhà khách, cô vội vàng đặt gùi xuống, xoa bả vai của mình, rất đau cũng rất tê. Nhưng mà, công dụng của cái gùi này thật lớn, cũng giống như ba lô của thời hiện đại. Nhắc đến ba lô, cô cũng muốn làm một cái, nhưng để tránh bị cô gái xuyên sách nhận ra, vẫn nên đợi sau khi cô gái xuyên sách kia làm ra thì học theo đi.
Vu Tiếu lấy đồ của mình từ trong gùi ra đặt lên một bên giường, còn lại hai hộp sữa bột, một cân hồng táo, và một cân táo vẫn để đó không động đến. Cô định tối nay đến phòng bệnh thăm Kha Cảnh Dương thuận tiện mang những thứ này đến, cũng mua luôn cơm tối cho anh, nhưng cô thấy trưa cô cũng không có việc gì, đi qua xem sao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận