Thập Niên 60: Trở Thành Bạn Thân Nữ Phản Diện

Chương 61:

Chương 61:Chương 61:
Châu Mật Hồng nhìn Vu Tiếu, cô ấy có chút căng thẳng, bởi vì cô ấy không có mấy loại phiếu đó. Cô ấy nghĩ xuống nông thôn không cần dùng đến mấy loại phiếu đó nên dù trong nhà có cũng không mang theo, vì vậy nói: "Tiếu Tiếu, cậu thật sự có mấy loại phiếu đó sao? Chỗ mình chỉ có phiếu lương và phiếu thịt thôi, không có mấy loại đó."
"Mình có, đều là chiến hữu của cha mình ở bộ đội gửi đến cho mình, nói... nói rằng chờ mình kết hôn rồi, bọn họ sẽ đưa phiếu mua của hồi môn cho mình." Nói xong, cô giả vờ xấu hổ lấy tay che mặt lại. Lại nói, cũng không ai có thể kiểm chứng được chuyện này, cho nên cái cớ này dùng rất tốt. Nhưng mỗi loại phiếu chỉ có thể dùng một lần.
Nhân viên bán hàng ở một bên nghe vậy thì cảm thấy có chút ngoài ý muốn, không ngờ cô gái nhỏ là là gia quyến của bộ đội, chẳng trách lại có nhiều loại phiếu như vậy. Cô ta vội nói: "Cô gái à, vậy hai người đợi tôi một lát, tôi đi gọi chủ nhiệm."
Chủ nhiệm đến rất nhanh, ông ta biết Vu Tiếu là người nhà của bộ đội từ miệng của nhân viên bán hàng, cho nên vừa vào đã khách sáo nói: "Cô gái à, Đồ đồng chí đã nói với tôi rồi, cô muốn hai chiếc áo lông có tì vết, một chiếc áo vét-tông vải ni có tì vết, một chiếc áo bông có tì vết, hai chiếc quần nhung có tì vết, có phải vậy không? Những sản phẩm bị lỗi này đều không cần dùng phiếu, giá cả vừa rẻ vừa thích hợp."
Vu Tiếu gật đầu, nhìn về phía Châu Mật Hồng và nói: "Mật Hồng, cậu có muốn mua không?"
Châu Mật Hồng lắc đầu: "Không cần đâu, trước khi xuống nông thôn mẹ mình đã mua cho mình rồi." Toàn là đồ mới, không có chút tì vết. Đương nhiên, nếu là Châu Mật Hồng của đời trước, có lẽ không tình nguyện mặc những loại quần áo có tì vết này, nhưng Châu Mật Hồng của hiện tại lại cảm thấy, có thể mua được mấy loại sản phẩm lỗi này cũng là một chuyện may mắn.
Sau khi chắc chắn rằng Châu Mật Hồng không cần, Vu Tiếu mới ngượng ngùng gật đầu với chủ nhiệm: "Tôi quả thật muốn những thứ đó, xin hỏi chú muốn loại phiếu nào?" Trong giọng nói và dáng vẻ lộ ra sự bối rối và khẩn trương của một cô gái trẻ.
Chủ nhiệm cũng hiểu sự câu nệ của cô gái. ông ta sảng khoái trả lời: "Tôi muốn một tấm phiếu xe đạp. Nhưng nếu cô muốn bán qua tay mấy loại phiếu khác thì tôi sẽ mua luôn." Ông ta cũng không sợ nói trước mặt nhân viên bán hàng họ Đồ, nào có nhân viên bán hàng nào của trung tâm mua sắm chưa từng làm chuyện này? Chỉ cần không chạm đến ranh giới cuối cùng, gây tổn hại đến lợi ích của công ty bách hóa, thì những chuyện thế này đều là ngầm cho phép.
Vu Tiếu suy nghĩ một lúc, nhỏ giọng hỏi: "Những phiếu khác thì chờ lần sau, nếu muốn mua sản phẩm lỗi khác, tôi sẽ đến tìm ông, có thể chứ?"
Chủ nhiệm nghe vậy, nhịn không được cười thành tiếng: "Cô gái nhỏ thật thông minh, nhưng công ty bách hóa của chúng tôi có rất nhiều chủ nhiệm, còn tôi chỉ phụ trách một quầy áo quần này thôi. Nếu là những hàng hóa khác, cô phải tìm chủ nhiệm khác. Nhưng cô đến tìm tôi cũng được, tôi cũng quen với mấy chủ nhiệm khác." Thật là một cô gái khéo léo, tuy có chút rụt rè, nhưng cũng rất thông minh.
Vu Tiếu nghe vậy càng thấy xấu hổ hơn, cô cúi đầu xuống rồi nói: "Vậy cứ thế này trước đã, cảm ơn chú." Nói xong, cô lấy phiếu xe đạp trong túi xách ra đưa cho ông ta. Thật ra là mua từ cửa hàng của hệ thống.
Chủ nhiệm nói với nhân viên bán hàng họ Đồ: "Cô lập hóa đơn cho những thứ mà cô gái này muốn mua, nhớ là chia ra để làm hóa đơn đấy."
Nhân viên bán hàng họ Đồ: "Vâng."
"A.." Vu Tiếu đột nhiên nhớ ra một chuyện, vội nói: "Chú chủ nhiệm ơi, tôi đưa cho chú một phiếu tivi nữa nhé, tôi còn muốn mua hai đôi giày đi mưa." Nếu đi làm vào ngày mưa thì không thể thiếu giày đi mưa được. Hơn nữa, một tiếng chú chủ nhiệm này cũng nhân tiện lôi kéo quan hệ luôn. Chủ nhiệm của công ty bách hóa, loại quan hệ này chỉ có thể gặp chứ không thể cầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận