Thập Niên 60: Trở Thành Bạn Thân Nữ Phản Diện
Chuong 380:
Phản ứng đầu tiên của Kha Cảnh Dương và Vu Tiếu là nhìn nhau. Hai người không hiểu vì sao Đồ Hữu Hi đã đi rồi lại trở lại, nhưng vẫn lễ phép hỏi một câu.
Vu Tiếu: "Chị Hữu Hi sao vậy?"
Đồ Hữu Hi nói: "Chị về nhà anh trai phát hiện cửa vẫn khóa, chị dâu còn chưa trở về. Chị hỏi hàng xóm mới biết được vì anh trai đi làm nhiệm vụ nên chị dâu mang theo cháu gái về nhà mẹ chơi. Đồ chị mang đến để ở sân nhà chị dâu cũng không thích hợp lắm, chị nghĩ không biết có thể mang đến để tạm ở nhà hai người không."
Vu Tiếu nếu đã biết Đồ Hữu Hi có ý với Kha Cảnh Dương đương nhiên cô không thích cô ta đến nhà mình rồi. Cho dù là nam hay nữ, trong tình yêu đều có ý thức về chủ quyền. Nếu như đồ của Đồ Hữu Hi để trong nhà, lúc nào cô ta cũng muốn đến lấy thì phải làm sao? Mình thì đi làm cả ngày, Kha Cảnh Dương lại ở quân doanh, chẳng nhẽ đưa chìa khóa cho Đồ Hữu Hi? Vu Tiếu không hề thích một người phụ nữ yêu thâm chồng của cô tùy tiện ra vào nhà cô đâu.
Cô đang định lên tiếng, Kha Cảnh Dương đã nói: "Để trong nhà khách đi, ngày mai không có ai ở nhà, đồ của cô để đây cũng không tiện lấy, dù sao cô cũng phải ở trong nhà khách mà."
Đồ Hữu Hi nghẹn lời, thực ra cô ta không muốn ở nhà khách. Vốn dĩ cô ta nghĩ rằng cứ để đồ ở đây trước rồi kiếm một cái cớ vào đây ở. Nhưng bây giờ Kha Cảnh Dương đã nói như vậy, cô ta cũng không thể mặt dày nói muốn ở đây: "Vẫn là anh Cảnh Dương suy nghĩ chu toàn, vừa rồi sao em không nghĩ ra chứ?"
Kha Cảnh Dương đáp một tiếng, anh để bát đã rửa xong vào trong phòng bếp: "Đi thôi, còn bao nhiêu đồ nữa?"
Đồ Hữu Hi: "Không nhiều." Chỉ có vài thứ đồ mà một đồng chí nữ như cô ta cũng không cầm qua được, vậy không biết cô ta cầm từ huyện li đến quân doanh như nào.
Kha Cảnh Dương cầm chiếc túi trong sân, quả thực với anh mà nói thì không nặng, nhưng không thể không công nhận chiếc túi này quả thực cũng hơi nặng đấy. Kha Cảnh Dương xách đồ lên rồi nói: "Tôi cầm đồ này đến nhà khách cho cô trước, sau đó lại sang nhà anh trai cô cầm số còn lại sau."
Đồ Hữu Hi vội vàng vui vẻ nói: "Cảm ơn anh Cảnh Dương."
Kha Cảnh Dương lại đáp một tiếng rồi quay đầu nhìn Vu Tiếu: "Không phải em thích đi tản bộ tiêu cơm sao? Cùng nhau đi thôi."
Vu Tiếu đuổi theo: "Được thôi."
Đồ Hữu Hi: "Tiếu Tiếu thích tản bộ tiêu cơm hả, chị cũng thích." Nói xong cô ta đuổi theo bọn họ, sau đó thân mật ôm lấy tay Vu Tiếu: "Trong nhà chỉ có mình chị là con gái, chị rất muốn có một người chị em để chia sẻ, cảm giác này thật tốt."
Mặc dù Vu Tiếu cũng thích ôm tay bạn thân nói chuyện, nhưng bạn thân chứ không phải tất cả mọi người. Chẳng qua nể mặt nhà họ Đồ, cô không rút tay ra.
Nhà khách và nhà Đồ Hữu Lượng không cùng một hướng, vì vậy đến chỗ rẽ thì chia ra. Ý của Vu Tiếu đương nhiên là cùng Kha Cảnh Dương đến nhà khách, nhưng bị Đồ Hữu Hi kéo đi, cô cũng không thể đẩy người ta ra. Hơn nữa Đồ Hữu Hi còn nói: "Anh Cảnh Dương, em và Tiếu Tiếu đến nhà anh trai em trước."
Kha Cảnh Dương gật đầu không nói gì.
Sau khi tách ra, Đồ Hữu Hi vẫn ôm tay Vu Tiếu: "Tiếu Tiếu, em và anh ấy quen biết như nào?"
Vu Tiếu nói: "Chúng tôi cũng rất có duyên, có một lần tôi lên núi nhặt củi gặp anh ấy làm nhiệm vụ trên núi, vì vậy liền quen biết."
"Lên núi nhặt củi?" Đồ Hữu Hi nghe xong hơi ngây ra: "Em là người ở quê anh ấy hả?"
Vu Tiếu: "Cũng không phải, tôi đến đó xây dựng nồng thôn."
Đồ Hữu Hi nghe xong liền hiểu đại khái: "Thì ra em là thanh niên trí thức, thanh niên trí thức vất vả lắm đúng không? Chị nghe nói rất nhiều thanh niên trí thức không chịu được khổ liền tìm người ở đó kết hôn." Vu Tiếu cảm thấy lời này của cô ta đang chế giễu cô. Nhưng cô giả vờ như không hiểu: "Tôi cũng không rõ lắm, mỗi người sẽ có một suy nghĩ riêng."
Đồ Hữu Hi: "Vậy nếu như không vất vả, sao em lại gả cho anh ấy?"
Vu Tiếu cười ngọt ngào: "Chúng tôi thích nhau, tôi cũng thích Cảnh Dương, thích nghề nghiệp của anh ay thích sự cống hiến vô tư của quân nhân, vì vậy tôi mới bằng lòng gả cho anh ấy. Hơn nữa mẹ chồng tôi cũng thích tôi, mặc dù tôi là người thành phố, anh ấy là người nông thôn, tôi là con gái độc nhất, nhà anh ấy có cả một đống anh chị em, nhưng tôi không chê anh ấy, thích một người thì sẽ không chê bai, sẽ thích tất cả của anh ấy."
Đồ Hữu Hi: ".."Lời này khiến cô ta không biết phải nói thế nào tiếp? Nếu như bọn họ không thích nhau, cô ta còn có thể khuyên bọn họ ly hôn. Nhưng Vu Tiếu đã nói như vậy, cô ta cũng không thể nào mở lời được. Thực ra hôm nay cô ta biết anh trai đi làm nhiệm vụ, chị dâu về nhà mẹ. Cô ta cố ý chọn lúc này đến là vì hy vọng nhân cơ hội anh trai, chị dâu không có ở đây nhờ Kha Cảnh Dương cho cô ta ở nhờ, sau đó thuyết phục Kha Cảnh Dương ly hôn với người vợ quá kém không lên được mặt bàn đó, nhưng tất cả hoàn toàn khác với những điều cô ta dự tính.
Điều khác biệt lớn nhất chính là vợ của Kha Cảnh Dương, cô tuyệt đối không phải người quá kém không lên được mặt bàn. Đồ Hữu Hi nên sớm biết rằng không thể nhờ cậy vào người chị dâu kia được. Chị dâu của cô ta nào có mắt nhìn, điều chị dâu cô ta làm đúng nhất chính là chọn trúng anh trai cô ta. Mà qua bữa tối ngày hôm nay, cô ta cũng biết rằng Vu Tiếu không phải là người dễ đối phó, cô ta làm thế nào để thuyết phục Vu Tiếu và Kha Cảnh Dương ly hôn bây giờ? Đồ Hữu Hi nghĩ rồi nói: "Tiếu Tiếu là người thành phố, anh ấy là người nông thôn, sao Tiếu Tiếu lại thích anh ấy? Không phải vì em muốn giữ thể diện nên nói như vậy chứ?" Chỉ cần Vu Tiếu không thích Kha Cảnh Dương, vậy tất cả đều dễ dàng hơn, nên cô ta muốn moi được lời thật lòng của cô.
Vu Tiếu nghe xong giả vờ tức giận đẩy tay của cô ta ra: "Chị... Sao chị có thể nói Cảnh Dương như vậy? Cho dù chị coi thường anh ấy cũng không thể nói anh ấy như vậy được. Anh ấy và anh trai chị là bạn mà."
Đồ Hữu Hi không ngờ Vu Tiếu đột nhiên lật mặt, cô ta ngây ra.
Vu Tiếu nói: "Chị tự đi chuyển đồ đi, chúng tôi không chuyển hộ nữa, tôi đi tìm Cảnh Dương." Nói xong cô xoay người chạy đi.
Đồ Hữu Hi: "..." Lúc tỉnh táo lại cô ta lập tức đuổi theo: "Tiếu Tiếu..."
Nhưng Vu Tiếu chạy nhanh hơn. Sức khỏe của Vu Tiếu rất tốt, từ khi xuyên sách đến nay cô luôn rèn luyện, sao Đồ Hữu Hi có thể đuổi kịp cô chứ? Hơn nữa cô còn đeo giày thể thao, người ta đi giày da Rìa.
Hai người còn chưa chạy đến nhà khách đã nhìn thấy Kha Cảnh Dương đi đến từ đẳng trước. Vu Tiếu tủi thân gọi một tiếng: "Chồng ơi.." Sau đó nhào vào lòng anh.
Kha Cảnh Dương 'được sủng ái mà thấy lo sợ' ôm lấy cô: "Sao thế em?" Lúc này, người đi ngang qua, người đi tản bộ, cũng có những người khác nhìn thấy cảnh này liền dừng lại nhìn vợ chồng Kha Cảnh Dương. Mặc dù vì công việc, Vu Tiếu rất ít khi xuất hiện trước mặt mọi người, nên người biết cô rất ít, nhưng Kha Cảnh Dương ở đây hơn một tháng rưỡi, người đàn ông mỗi ngày đều đi gánh nước giặt quần áo, anh là người đàn ông tốt được toàn bộ những quân tẩu theo quân ở đây công nhận, vì vậy người biết anh rất nhiều. Thậm chí đồng chí nam ở mọi nhà đều từng nghe nhắc đến anh, bởi vì vợ của bọn họ sẽ can nhăn ở nhà suốt ngày.
Không thể không nói, tiểu đoàn trưởng Kha có thân thủ tốt nhất quân doanh là người đàn ông chăm chỉ nhất khu nhà dành cho người nhà quân nhân, anh thực sự rất rất nổi tiếng.
Vu Tiếu cất tiếng nói đầy nghẹn ngào từ trong lòng anh: "Chúng ta đừng đi giúp cái chị nhà họ Đồ kia nữa, chị ta quá đáng lắm, chị ta dám nói anh là người nông thôn không xứng với người thành phố như em, chị ta quá đáng quá, em không thích chị ta, cũng không hoan nghênh chị ta đến nhà chúng ta."
Kha Cảnh Dương biết cô gái nhỏ trong lòng mình là một người dũng cảm, sao có thể yếu đuối như vậy chứ, vì vậy anh biết là cô đang giả vờ. Nhưng là chồng của cô, anh đương nhiên sẽ bảo vệ cô. Vì vậy anh võ vai của cô hỏi: "Xảy ra chuyện gì, em từ từ nói cho anh nghe xem."
Vu Tiếu còn chưa nói, Đồ Hữu Hi đuổi đã đuổi đến: "Xin lỗi anh Cảnh Dương, là do em không tốt, em không ngờ Tiếu Tiếu sẽ hiểu nhầm."
Vu Tiếu nghe xong lập tức ra khỏi lòng Kha Cảnh Dương: "Tôi hiểu nhầm cái gì? Chị có hỏi tôi là người ở đâu, tôi và Cảnh Dương quen biết nhau như nào không? Tôi nói tôi là thanh niên trí thức, xuống xây dựng nông thôn ở quê anh ấy, vì vậy nên quen biết nhau. Sau đó chị nói rất nhiều thanh niên trí thức không chịu được khổ nên tìm người ở đó kết hôn, còn hỏi tôi làm thanh niên trí thức có khổ không. Tôi nói không khổ, chị lại hỏi, nếu làm thanh niên trí thức không khổ, vì sao tôi lại lấy Cảnh Dương? Tôi cũng không phải kẻ ngốc, lời này của chị có ý gì?"
Mặt Đồ Hữu Hi cứng đờ: "Tôi..."
Người có mặt ở đây cũng không phải kẻ ngốc, những lời này của Đồ Hữu Hi chỉ cần là người có đầu óc biết suy nghĩ thì đều biết có ý gì.
Vu Tiếu lại nói: "Tôi nói, tôi bằng lòng gả cho Cảnh Dương là vì thích anh ấy, thích nghề nghiệp, thích sự cống hiến vô tư của anh ấy. Nhưng cô nói một người thành phố như tôi sao lại thích một người nông thôn như anh ấy chứ? Chúng tôi có lòng tốt chiêu đãi chị, chị lại coi thường anh ấy là người nông thôn? Chị có biết sự vất vả của người nông thôn không? Lương thực chị ăn là người nông thôn trồng, rau chị ăn cũng là người nông thôn trồng đấy. Vô số những người nông thôn đoàn kết đấu tranh mới giành được cuộc sống yên bình bây giờ của chị, mà nay lại có biết bao nhiêu người nông thôn như Cảnh Dương ra nhập vào quân đội, đấu tranh ở tiền tuyến, chị... sao chị lại coi thường người nông thôn chứ?"
"Chị không hề có ý này." Đồ Hữu Hi thấy người xung quanh đều bắt đầu bàn tán xôn xao, cô ta vội vàng giải thích: "Chị thực sự không có ý đó, em hiểu nhầm chị rồi."
Vu Tiếu nói: "Vậy lời vừa rồi tôi nói là tôi bịa ra à? Những lời nói kia không phải chị nói sao?"
Đồ Hữu Hi tránh những lời đó: "Chị thực sự không phải có ý đó, em nghe chị giải thích..."
"Vậy chị có nói những lời đó không, chị chỉ cần đáp có hay không thôi." Vu Tiếu không cho cô ta tránh đi.
"Đúng rồi, cô gái à, cô chỉ cần đáp là có từng nói những lời đó hay không thôi, nếu như không thì chúng tôi sẽ đứng ra làm chủ lấy lại công bằng cho cô."
"Đúng vậy, chỉ có người thành phố thì quý giá, không thể thích người nông thôn sao?" "Tôi cũng là người nông thôn, người nông thôn như chúng tôi thì sao?"
Vu Tiếu kéo cánh tay của Kha Cảnh Dương: "Chúng ta đi thôi, em không muốn chuyển đồ giúp chị ta nữa."
Kha Cảnh Dương: "Được." Anh không thèm nhìn Đồ Hữu Hi, anh dắt tay Vu Tiếu rồi đi.
Đồ Hữu Hi nhìn bọn họ, cô ta muốn gọi Kha Cảnh Dương lại, nhưng chỗ này căn bản không phải chỗ để nói chuyện. Cô ta nói với mọi người: "Rất xin lỗi, tôi và bọn họ có vài hiểu nhầm." Sau đó cô ta cũng chạy đi mất. Mặc dù đã chạy đi rồi, nhưng cô ta biết, hôm nay cô ta mất cả thể diện lẫn đạo lý. Vu Tiếu, cô ta thực sự quá coi thường cô rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận