Thập Niên 60: Trở Thành Bạn Thân Nữ Phản Diện

Chương 295:

Chương 295:Chương 295:
Bà Kha nói: "Đủ rồi, đủ rồi... sữa bột thì không cần, mẹ bổ sung thêm túi đường đỏ hôm nay con đưa, còn sữa bột thì con cứ giữ lại mà uống. Không phải con mới đưa cho mẹ một hộp sữa sao? Mẹ san ra một nửa, nửa còn lại chừa cho ông nội của các con."
Vu Tiếu nói: "Không cần đâu mẹ, con vẫn còn sữa bột, hộp này tặng cho bà ngoại. Đây là lần đầu con gặp bà ngoại mà, mẹ cứ để con hào phóng một lần."
Bà Kha nghe con dâu nói vậy thì không từ chối nữa, với lại tính bà cũng tháo vát, không quen õng à õng ẹo. Bà Kha thấy đã có sữa bột, vải và đường đỏ, lại vào phòng lấy thêm một ít bánh quy và kẹo sữa mà lúc nãy Vu Tiếu đã đưa, sau đó cho hết vào giỏ và nói: "Tiếu Tiếu, chúng ta đi thôi." Mẹ chồng nàng dâu khóa cửa xong thì cùng nhau di ra ngoài.
Thật ra khoảng cách từ nhà họ Kha đến nhà họ Phạm rất gần, nhưng bà Kha cứ phải đưa Vu Tiếu đi quãng đường dài hơn mới chịu, sau đó đi ngang qua mấy người phụ nữ đang trò chuyện say sưa.
"Bảo Lan, đi đâu vậy? Qua đây ngồi này." Có một người thấy hai mẹ con đi ngang nên vội vẫy gọi bà Kha qua đó.
Còn có một người khác nói: "Bảo Lan, con dâu cô mới từ bộ đội về à? Không theo quân hả?" Người này là vợ của đại đội trưởng, tuổi tác xấp xỉ với bà Kha, cũng hơn năm mươi tuổi rồi, cho nên đại đội trưởng sắp cũng về hưu rồi. Nói mới nhớ, hộ khẩu của Vu Tiếu đã được chuyển đến trước đám cưới mấy ngày, là do Kha Cảnh Dương xử lý hết mọi thủ tục.
Bà Kha nói: "Về rồi, phải theo quân chứ, còn không phải là vì mới kết hôn, đơn xin theo quân của thằng út mới gửi lên trên nên chưa kịp phê chuẩn hay sao." Nói xong thì giới thiệu với Vu Tiếu: "Tiếu Tiếu, đây là bác gái ba của con." Nhà mẹ đẻ của bà Kha có chút quan hệ thân thích với nhà của đại đội trưởng, đại đội trưởng ở trong nhà xếp hàng thứ ba, cho nên để Vu Tiếu gọi vợ của đại đội trưởng là bác gái ba.
Vu Tiếu ngoan ngoan gọi: "Chào bác gái ba, chào các bác các thím."
Vợ của đại đội trưởng: "Ôi chao, cô gái này thật khiến người khác yêu thích. Ngày nào Bảo Lan cũng ngóng trông Cảnh Dương kết hôn, rốt cuộc bây giờ thằng bé đã cưới vợ rồi, tâm sự coi như đã buông xuống, giờ chỉ còn chờ ôm cháu trai thôi."
Bà Kha lo lắng con dâu cảm thấy áp lực bèn nói: "Tôi chưa muốn ôm cháu trai đâu, hồi chưa cưới vợ, thằng út ngày nào cũng khiến tôi lo sốt vó, bây giờ khó khăn lắm mới có thể đá đít thằng nhãi phiền phức đó đi. Tôi đang muốn nghỉ ngơi mấy năm, nếu lại có cháu trai, không phải tôi sẽ mệt chết à?"
Vợ của đại đội trưởng mỉm cười, còn lâu bà ấy mới tin nhé. Nếu vợ của Cảnh Dương mang thai thì cô nàng Bảo Lan này chắc chắn vui muốn chết. Nhưng chủ đề này cũng không tiện nói tiếp. Bà ấy nói: "Còn không phải à, đôi trẻ vừa mới kết hôn, đang là thời điểm tình nồng nhất. Mà hai mẹ con xách giỏ đi đâu thế?"
Cuối cùng cũng hỏi đến chỗ này rồi, bà Kha lập tức nói: "Không phải mấy ngày trước tôi mới nhận được một gói bưu kiện sao? Bưu tá nói là đồ từ thủ đô gửi đến, vậy không phải là bưu kiện gửi cho Tiếu Tiếu sao? Bên trong có sữa bột này, kẹo sữa này, bánh quy này. Con bé hiếu thảo, hôm nay vừa về tới nhà đã xé mở bưu kiện đòi đem đồ tặng cho bà ngoại của thằng út."
Vợ của đại đội trưởng nghe được giọng điệu khoe khoang này thì sao còn không hiểu, đây là cố ý đến bên này để khoe đây mà. Nhưng bà ấy có quan hệ tốt với bà Kha nên cũng không để ý chuyện này, chỉ nói: "Vợ của Cảnh Dương thật hiếu thảo, cô nha, trước kia chọn vợ cho Cảnh Dương còn chọn này chọn kia, cuối cùng cũng chọn được một cô con dâu tốt rồi."
Bà Kha nói: "Cũng không phải tôi kén chọn, là vì chưa chờ được Tiếu Tiếu nhà chúng tôi đấy. Không, cuối cùng cũng chờ được rồi. Ôi ôi, tôi không nói nữa, phải đưa con bé đến gặp bà ngoại đã." Bà Kha nói xong thì dẫn Vu Tiếu rời đi, để lại đám người trơ mắt nhìn theo bóng lưng hai người.
Một người phụ nữ xùy một tiếng: "Ai biết đấy là ai mua chứ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận