Thập Niên 60: Trở Thành Bạn Thân Nữ Phản Diện

Chương 225:

Chương 225:Chương 225:
Bà Khương nghe Vu Tiếu nói vậy quả thực động lòng, trước đây bà ta định dùng một mạng đổi một mạng, nhưng bây giờ bà ta lại do dự.
Vu Tiếu lại nói: "Thím à, nhà thím còn có những đứa con khác, thím ở đây dùng dao định tự sát, nếu như để cảnh sát biết được, chắc chắn cho rằng thím đang uy hiếp cháu. Uy hiếp người khác là phạm pháp, chẳng nhẽ thím muốn ngồi tù cùng Khương Đại Phát sao? Nếu như vậy thì những đứa con khác của thím phải làm sao đây?"
Bà Khương nhìn ve những đứa con khác của mình, đám trẻ vẫn còn nhỏ, đi làm vẫn chưa được tính công điểm, từ khi Đại Phát xảy ra chuyện, đám trẻ không có ai chăm sóc, đứa nào đứa nấy càng gầy hơn. Nhìn đám trẻ, bà Khương cảm thấy hơi chua xót.
"Vậy cô có thể đảm bảo Đại Phát nhà chúng tôi có thể giảm cái gì đó hình phạt không?" Đột nhiên, bà nội Khương rất ít khi mở miệng nói chuyện lại hỏi. Thân thể bà ta suy nhược, nhưng có một đôi mắt âm hiểm, lúc này nhìn Vu Tiếu, trong mắt giống như đang bắn ra mũi tên băng vậy: "Thanh niên Vu, cô có thể đảm bảo Đại Phát nhà chúng tôi có thể giảm nhẹ hình phạt không?"
Vu Tiếu nghe xong lời của bà ta cảm thấy rất buồn cười: "Khương Đại Phát tự mình phạm pháp bị phán quyết, vì sao tôi phải đảm bảo?" "Vì vậy cô đang lừa chúng tôi." Bà nội Khương dùng giọng nói sắc bén nói: "Vì vậy cô đang lừa chúng tôi, Đại Phát nhà chúng tôi vì cô mới phải ngồi tù, cô còn muốn lừa chúng tôi, cô có trái tim không vậy? Chúng tôi bồi thường tiền cho cô, bồi thường mạng cho cô, cô trả cháu trai lớn cho tôi." Nói xong liền nhào về phía Vu Tiếu, va vào người bà Khương, người bà Khương nhào về phía trước, đao trong tay bà ta bay qua, chuẩn bị đụng ngã Vu Tiếu...
"Tiếu Tiếu..." Một tiếng gọi hoảng sợ vang lên.
Những người có mặt ở hiện trường đều ngây ngốc rồi.
Đồng thời một thân hình chạy đến, đá bà Khương ra, đồng thời cũng kéo Vu Tiếu đi.
Thịch... sau khi bà Khương bị đá ra đụng phải người phía sau, Vu Tiếu hoảng sợ không biết phải phản ứng thế nào, thịch thịch thịch.. trái tim đập rất nhanh, giống như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, cô quá căng thẳng.
"Tiếu Tiếu.. Tiếu Tiếu, cháu không sao chứ?" Một người phụ nữ trung niên chạy đến: "Thực sự dọa bác sợ chết khiếp rồi."
Vu Tiếu hồi thần: "Bác gái, sao bác lại đến đây?" Người đến chính là bà Kha.
"Bác đến thăm cháu." Bà Kha nói.
Vu Tiếu cũng phát hiện người vừa kéo cô ra là Kha Cảnh Dương, trái tim cô vẫn chưa trở lại bình thường, lúc này muốn cười cũng cười không nổi: "Đồng chí Kha, là anh à?"
Kha Cảnh Dương gật đầu đi đến bên cạnh bà nội Khương, trực tiếp vặn tay bà ta. A... Bà nội Khương gào to: “Anh làm cái gì? Anh là ai?”
Kha Cảnh Dương trầm giọng nói: "Tôi tận mắt nhìn thấy bà đụng vào người phụ nữ này, cho dù là cố ý hay vô ý đều phải cho đồng chí Vu Tiếu một câu trả lời." Nói xong, anh lại nhìn về phía mọi người: "Việc hôm nay lớn như vậy mà đại đội trưởng của mọi người còn chưa đến sao?"
Khí thế của Kha Cảnh Dương không giống người bình thường, giọng nói âm trầm, dáng vẻ nghiêm túc khiến người khác không dám nói chuyện.
"Đến rồi, đến rồi đây..." Giọng nói của Nhậm Sóc truyền đến từ phía sau, anh ta thấy tình hình không ổn liền chạy đến nhà đại đội trưởng gọi người đến.
Chân của đại đội trưởng đi lại không tiện, đương nhiên đi không nhanh, ông ấy thở gấp chạy đến. Nghe Nhậm Sóc nói, bà Khương cầm dao chạy đến ký túc xá thanh niên khóc gào, thực sự khiến ông ấy bị dọa sợ.
Đại đội trưởng đã biết tình hình sự việc từ chỗ Nhậm Sóc, nhưng đến ký túc xá thanh niên nữ, nhìn đám người yên lặng, lại nhìn bà nội Khương kêu khóc, rồi nhìn bà Khương ngã trên mặt đất, cảnh tượng này hơi khác so với tưởng tượng: "Việc này là thế nào? Vị này là?" Đại đội trưởng có thể nhìn ra đồng chí nam đứng bên cạnh Vu Tiếu không giống người bình thường, ánh mắt am tram này đến cả người từng đi đánh giặc ngoại xâm như ông ấy cũng không nhịn được thấy hơi thấp thỏm bất an.
Bạn cần đăng nhập để bình luận