Thập Niên 60: Trở Thành Bạn Thân Nữ Phản Diện
Chương 383:
Các bạn nhỏ cầm hộp cơm xếp hàng, đám trẻ đều lễ phép, để các em nhỏ đứng phía trên, thím Dương và các cô giáo trong cô nhi viện dạy rất tốt, từ nhỏ bọn chúng đã biết yêu thương các em trai, em gái nhỏ tuổi hơn mình.
Vu Tiếu hỏi: "Trong số các cháu ai biết đếm không?”
Một cậu con trai đứng ở cuối hàng giơ tay: "Cô ơi, cháu biết đếm." Cậu bé đã học đến lớp hai rồi, vì vậy cậu bé biết đếm. Thực ra so với đám trẻ trong cô nhi viện thì cậu bé vẫn còn nhỏ tuổi, bởi vì những đứa trẻ tuổi lớn hơn đã là một nguồn lao động rồi, bình thường sẽ không vứt bỏ những đứa trẻ như vậy.
Vu Tiếu vẫy tay với cậu bé: "Vậy cháu có thể giúp cô không? Phần thưởng cho cháu khi giúp cô chính là chốc nữa cô sẽ cho cháu thêm năm quả dương mai."
Cậu bé lập tức đi đến trước mặt Vu Tiếu: "Cảm ơn cô, cháu đồng ý ạ."
Vu Tiếu: "Cháu tên là gì? Năm nay mấy tuổi?"
Cậu bé ưỡn ngực nói: "Cháu tên Dương Quốc Binh, năm nay chín tuổi."
Vu Tiếu nhìn cậu nhóc mới chín tuổi, cô cười vui vẻ: "Cảm ơn đồng chí Dương Quốc Binh, đồng chí Dương Quốc Binh hãy chia cho mỗi bạn nhỏ hai mươi quả dương mai, đồng chí có làm được không?”
Dương Quốc Vinh: "Được ạ, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ."
Thím Dương đã nghe thấy tin bọn họ đến từ lâu, bà ấy đi ra khỏi phòng làm việc, đứng bên cạnh nhìn bọn họ một lúc lâu. Lúc Dương Quốc Binh bắt đầu chia dương mai, bà ấy mới đi qua: "Cháu Vu, cháu khách sáo quá."
Các bạn nhỏ nhìn thấy thím Dương đến đều ngoan ngoãn chào một tiếng. Dương Quốc Binh nhìn về phía thím Dương, cậu bé chưa chia dương mai mà đợi sự đồng ý của thím Dương. Đám trẻ được dạy dỗ rất tốt, trong lòng chúng thím Dương chính là người lớn trong nhà, nếu thím Dương đã có mặt, vậy việc chia dương mai đương nhiên phải được sự đồng ý của bà ấy.
Thím Dương gật đầu: "Đi chia đi con."
Đám trẻ vui mừng tiếp tục chia dương mai, những đứa trẻ được nhận trước cẩn thận liếm mấy miếng, sau đó cắn từng miếng nhỏ: "Ngon quá đi."
"Ngọt, quá ngon."
"Cảm ơn cô."
Nhìn nụ cười ngây thơ lại dễ thỏa mãn của bọn chúng, Vu Tiếu cảm thấy lòng mình cũng được lấp đầy, loại thỏa mãn này không thể hình dung nổi, là đột nhiên mà có, giống như làm gì cũng xứng đáng, chỉ vì những nụ cười của trẻ thơ. "Cháu ấy a toàn chiêu mấy đứa nó thôi." Thím Dương cười nói.
Vu Tiếu lắc đầu: "Cũng chẳng phải việc gì lớn, trong phạm vi năng lực của cháu thôi, nếu như vượt quá phạm vi năng lực của cháu, cháu sẽ không làm." Cô vẫn hiểu rõ bản thân.
Thím Dương lại nói: "Con người sống trên đời này phải hiểu rõ mình mới là ưu điểm lớn nhất." Mà sự tự hiểu này của Vu Tiếu mới thực sự là tốt: "À đúng rồi, bốn đồng chí đó làm việc ở tiệm cơm của cháu thế nào?"
Nhắc đến bốn đồng chí đó, Vu Tiếu rất hài lòng: "Bọn bọ làm việc rất chăm chỉ, rất tốt."
Thím Dương: "Vậy được rồi."
Vu Tiếu: "Thực ra tháng này bên bọn cháu vẫn còn cần tuyển người, phía xưởng dệt đặt thêm thức ăn suất của tiệm cơm bọn cháu, nhưng lần này vị trí cần tuyển cháu để lại cho người nhà của công nhân xưởng dệt."
Thím Dương có thể hiểu được: "Hoạt động kinh doanh của bọn cháu do họ cung cấp, phải suy nghĩ đến bọn họ trước cũng là điều đương nhiên."
Vu Tiếu nói: "Cháu nghĩ, tiệm cơm của bọn cháu kinh doanh tốt, những tiệm cơm khác chắc chắn cũng sẽ biết việc này, không chừng sẽ làm theo phương án của tiệm cơm bọn cháu. Vậy thì những tiệm cơm khác cũng cần tuyển người, cơ hội để nhân dân tìm việc cũng nhiều hơn." Nhưng hơn nửa số việc làm này sẽ dành cho người nhà của người làm việc ở tiệm cơm, cũng giống như tiệm cơm của bọn họ.
Thím Dương: "Nếu như các tiệm cơm khác có tuyển ở ngoài, chúng ta có thể đi thử." Bà ấy hiểu ý của Vu Tiếu.
Đột nhiên, Vu Tiếu có chủ ý: "Thím ơi, vì sao quân doanh chúng ta không mở một công xưởng? Ở quê bọn cháu có đại đội sản xuất chuyên trồng hoa quả, hoa quả của bọn họ có thể mang đến bán ở Cung Tiêu Xã, tiệm thực phẩm phụ, vì vậy quân doanh của chúng ta cũng có thể xây dựng một công xưởng như vậy, cung cấp việc làm cho mọi người ở khu người nhà quân nhân, hoặc thêm một phần thu nhập."
Thím Dương chưa từng nghĩ đến việc này, bà ấy một lòng dốc sức vì cô nhi viện, còn về những quân tẩu kia bà ấy thực sự chưa từng nghĩ đến. Đương nhiên, bà ấy không vĩ đại đến mức suy nghĩ kế sinh nhai giúp người khác. Nhưng mà bây giờ nghe Vu Tiếu nói, bà lại hơi hứng thú: "Trước mắt số đất ở phía sau núi kia cũng coi như là cho mấy quân tẩu kế sinh nhai, cháu còn có chủ ý nào khác không?"
Vu Tiếu nói: "Cháu có một chủ ý, chỉ là không biết có được không."
Thím Dương nói: "Cháu nói ra để mọi người nghe xem nào, cháu và cháu Kha đều ở đây, chúng ta cùng thảo luận."
Vu Tiếu gật đầu: "Cháu nghĩ như này, phía sau núi của chúng ta có trồng khoai tây và khoai lang, sau khi thu hoạch khoai tây và khoai lang xong, cho dù là làm lương thực hay làm món ăn, cơ mà thì vỏ khoai tây và vỏ khoai lang đều bỏ đi, ngoài ra, quân doanh của chúng ta có nhiều người như vậy, phía hậu cần mua lương thực là gạo chứ không phải thóc đúng không? Thóc rẻ hơn gạo, nếu chúng ta mua thóc, quân doanh mua một chiếc máy xát thóc, vậy không những giảm bớt tiền mua gạo, mà còn có cả cám thừa ra."
"Điều cháu muốn nói là, chúng ta sẽ nuôi gà, nuôi lợn, dùng vỏ khoai tây, vỏ khoai lang, cám để cho chúng ăn. Trứng gà có thể cho binh lính trong quân doanh, hoặc đám trẻ bên phía khu người nhà bồi bổ thân thể, cũng có thể đưa đến Cung Tiêu Xã bán lấy tiền, thịt lợn thì càng không cần phải nói. Ngoài ra, vấn đề lớn nhất khi nuôi gà và nuôi lợn chính là bệnh, quân doanh chúng ta có bác sĩ, cho dù bác sĩ không phải là bác sĩ thú y, nhưng người làm ngành y không phải đều quen biết nhau sao? Vì vậy rất có lợi cho việc nuôi gà và nuôi lợn."
"Thực ra thì số trứng gà này không cần mang đến Cung Tiêu Xã, tiệm cơm của chúng cháu cũng có thể thu mua, trứng gà có nhiều hơn nữa chúng cháu cũng đảm bảo có thể thu mua hết không thừa một quả."
Thím Dương trầm tư.
Kha Cảnh Dương nói: "Thực ra cũng không khác øì với nuôi gà nuôi lợn ở nông thôn, ở nông thôn mỗi nhà sẽ nuôi một con lợn, hai con gà, mà ở quân doanh thì là gộp lại nuôi chung."
Vu Tiếu: "Đúng, chính là như vậy, dù sao thì bên phía nhà ở cũng không thể nuôi."
Thím Dương nghĩ rồi nói: "Vậy để thím nghĩ kỹ xem, sau đó thương lượng với chú Dương."
Nhắc đến trung đoàn trưởng Dương, Kha Cảnh Dương nói: "Cháu nghe nói trung đoàn trưởng sắp được thăng chức, chỉ đợi bên trên thông báo xuống, cháu chúc mừng thím trước."
Nhắc đến việc này, thím Dương nói: "Chú Dương được thăng chức, ông ấy cũng muốn kéo cháu lên, mặc dù cháu rất xuất sắc nhưng trải nghiệm quá ít" Mới vào quân doanh hai năm đã là tiểu đoàn trưởng, thăng chức tiếp thì không hợp lý lắm. Nhưng mà trung đoàn trưởng Dương từng nói, những người có học như Kha Cảnh Dương thăng chức sẽ dễ dàng hơn, so với những binh lính không biết chữ thì phía trên càng thích những người có học như Kha Cảnh Dương, huống hồ Kha Cảnh Dương còn tốt nghiệp trường quân đội.
Vu Tiếu mở to mắt: "Vậy đợi phía trên thông báo xuống phải ăn mừng một bữa thôi." Cơ hội thăng chức khi ở tuổi này của trung đoàn trưởng Dương không nhiều, bây giờ thăng chức lên tức là phó lữ đoàn trưởng rồi, đúng là một tin tức tốt.
Thím Dương là một người nội liễm, nhưng lúc này bà ấy cũng không nhịn được cười: "Đến lúc đó sẽ mời hai đứa ăn cơm." Bà ấy đã nói vậy rồi, chứng tỏ việc này là thực.
Vu Tiếu nói: "Vâng."
Kha Cảnh Dương đứng cùng bọn họ một lúc rồi nói: "Anh về ngủ một lúc, hai người nói chuyện đi."
Thím Dương cười lắc đầu: "Nữ đồng chí chúng ta nói chuyện, đồng chí nam như cậu ấy khó mà ngồi lâu được."
Vu Tiếu nói: "Hôm nay bọn cháu đi hái dương mai, sau đó anh ay lại đến Cung Tiêu Xã mua rượu và đường, đi qua đi lại chắc cũng mệt rồi."
Thím Dương: "Cháu Kha là một thanh niên tốt, cháu cũng vậy, nhìn thấy hai đứa hạnh phúc, thím cũng yên tâm."
Vu Tiếu cười cười.
Thím Dương: "Thực ra lần này đề xuất thăng chức cho cháu Kha không phải chỉ có mình chú Dương, còn cả những lãnh đạo khác nữa, cháu biết vì sao không?"
Vu Tiếu lắc đầu: "Xin thím chỉ điểm."
Cô nhi viện không có người khác, đám trẻ đang ăn dương mai ở bên kia, thím Dương và Vu Tiếu ngồi ở bên này, vì vậy không ai nghe thấy. Thím Dương cũng thật lòng thích Vu Tiếu, nên bà ấy mới bằng lòng nói những lời này với cô: "Bởi vì việc lần trước, cháu tuyển những quân nhân giải ngũ và quân tẩu đến làm việc ở tiệm cơm, có lãnh đạo cảm thấy giác ngộ của cháu rất cao nên chú ý đến cháu Kha. Thím cũng không phải có ý là đồng chí nữ chúng ta nhất định phải giúp đồng chí nam, chỉ là thím nói cho cháu biết việc này, tất cả hành vi của đồng chí nữ ở quân doanh đều sẽ ảnh hưởng đến đồng chí nam." Cũng giống như việc trung đoàn trưởng Dương được thăng chức, cũng không thiếu công lao vất vả bao nhiêu năm nay với cô nhi viện của bà ấy.
Vu Tiếu cảm kích nói: "Cảm ơn thím đã chỉ điểm." Cô biết danh tiếng của quân tẩu không tốt sẽ ảnh hưởng đến việc thăng chức của chồng, chỉ là cô không ngờ cô tuyển bốn người có liên quan đến quân doanh cũng sẽ tốt cho Kha Cảnh Dương, đây có lễ chính là có vinh cùng vinh mà người cổ đại thường nói.
Thím Dương xua tay: "Nhắc đến thì phải hỏi chuyện này, quan hệ của cháu và vợ Thi Cần như nào?"
Vu Tiếu không ngờ thím Dương sẽ hỏi việc này, cô thẳng thắn: "Chưa từng tiếp xúc sâu, cũng chỉ giống như hàng xóm bình thường, nhưng cháu cảm thấy chị ấy rất tốt."
Thím Dương nói: "Cô gái đó đúng là rất tốt, cũng là một cô gái đáng thương. Nhắc đến cô gái đó thì không thể không nói đến Thi Cần, Thi Cần đang là phó tiểu đoàn trưởng, thực ra cậu ấy có cơ hội được thăng chức lên làm tiểu đoàn trưởng, chỉ là trong một lần bình chọn bị người tố cáo vợ là tiểu thư nhà địa chủ. Sau đó điều tra ra quả thực như vậy, vì vậy việc thăng chức của Thi Cần cũng bị dừng luôn."
"A?" Vu Tiếu ngây người, cô không ngờ lại có việc này. Nhưng mà cô thấy vợ Thi Cần quả thực có một loại khí chất khác người bình thường, loại khí chất này được dạy dỗ mà ra, con cái nhà bình thường sẽ không có được. Nhìn vợ Thi Cần, trước đây cô cảm thấy đối phương rất lạnh nhạt, bây giờ xem ra chắc là buồn phiền mà thành. Tiểu thư nhà địa chủ, vậy người nhà chắc chắn xảy ra chuyện rồi.
Thím Dương: "Cụ thể như nào thím cũng không rõ, cũng vì việc này nên vợ Thi Cần rất ít khi qua lại với người khác."
Vu Tiếu: "Cháu biết rồi." Cô không nói sau này cô sẽ làm gì, bởi vì không cần thiết.
Thím Dương không có ý gì khác, bà cũng chỉ kể chuyện này ra như nói chuyện bình thường mà thôi. Thím Dương tuyển vợ Thi Cần đến cô nhi viện làm việc chứng tỏ bà ấy không hề quan tâm đến bối cảnh của vợ Thi Cần.
Hai người lại nói chuyện thêm một lúc thì Vu Tiếu quay về.
Về đến nhà cửa mở, cô không thấy Kha Cảnh Dương đâu. Vu Tiếu đi vào phòng khách nhìn thấy cửa phòng cô mở, từ bên trong truyền ra tiếng ngáy nhẹ. Vu Tiếu: ".." Người đàn ông này dám trộm chạy đến phòng cô ngủ. Vu Tiếu cảm thấy mình nên đi vào bịt mũi anh để kéo anh tỉnh dậy. Chỉ là khi đến bên giường nhìn khuôn mặt mệt mỏi ngủ say của anh, cô lại không nỡ gọi anh dậy. Vu Tiếu cúi người xuống nhìn khuôn mặt của Kha Cảnh Dương một lúc, đúng là đáng ghét, da người này rất đẹp. Có thể là do ngày nào cũng huấn luyện, không phải có người nói rằng rèn luyện thân thể da cũng sẽ trở nên đẹp sao.
Bất giác, Vu Tiếu đã vươn tay ra điểm nhẹ lên cái mũi cao của Kha Cảnh Dương, động tác rất nhẹ sợ làm anh tỉnh. Cô chưa từng yêu đương bao giỜ đột nhiên là yêu đương, kết hôn trong thế giới làm nhiệm vụ này, kể ra thì đến bản thân cô cũng cảm thấy không thể tin được.
Nhưng mà: "Gặp được anh thật tốt." Vu Tiếu khẽ nói
Trong thế giới này cô sẽ già đi rồi chết, cũng có lẽ, cứ mãi đợi cái chết thực sự rất buồn chán nên mới cho cô gặp được Kha Cảnh Dương, khiến cuộc đời của cô thêm chút màu sắc.
Vu Tiếu đứng dậy, tâm trạng vui vẻ đi ra khỏi phòng. Phía sau, người đàn ông vốn đang ngủ say mở mắt ra, khoảnh khắc đó ánh mắt anh sáng ngời, chẳng qua chỉ một giây thôi anh lại rơi vào giấc ngủ sâu.
Cơm tối là cơm rang trứng với cải xanh. Cũng chỉ là một món ăn rất đơn giản, Vu Tiếu từng học ở chi nhánh Hồng Ngưu của tiệm cơm. Xào xong cơm với trứng, Vu Tiếu còn làm thêm một bát canh tảo tía lớn. Cô định đi gọi Kha Cảnh Dương dậy, cô vừa quay người đã nhìn thấy Kha Cảnh Dương đứng ở cửa phòng bếp. Vu Tiếu kêu a một tiếng: "Anh có biết dọa người khác có thể khiến người đó bị dọa sợ đến chết hay không?"
Kha Cảnh Dương nhướng mày nhìn dáng vẻ bị dọa sợ của cô: "Nhát gan vậy hả?"
Vu Tiếu khó chịu nói: "Anh thử bị người khác dọa từ phía sau xem."
Kha Cảnh Dương: "Không ai có thể dọa anh từ phía sau."
Vu Tiếu cảm thấy lời này của anh rất thiếu đòn, tức quá mà.
Kha Cảnh Dương đột nhiên cong môi nở một nụ cười dịu dàng: "Xin lỗi, dọa em sợ rồi, chỉ là anh vô cùng thích nhìn em nấu cơm thôi." Sẽ khiến anh cảm thấy lòng được lấp đầy, loại cảm giác đó vô cùng hạnh phúc.
Vu Tiếu: "Hừ, anh mau bê đồ ăn ra đi."
"Được." Kha Cảnh Dương bê hai đĩa cơm ra, một đĩa đầy ự, một đĩa bình thường: "Đây là cơm rang trứng với cải xanh?" Anh chưa từng ăn, anh chỉ từng ăn cơm trộn với canh trứng.
Vu Tiếu: "Lần đầu tiên em làm, không biết có ngon không, đầu bếp trong tiệm cơm dạy em." Đương nhiên cách làm là cô đề xuất, niên đại này chưa có cách làm như vậy, cũng giống như cơm rang thịt khô, quả xa xỉ.
Kha Cảnh Dương: "Thầy giỏi dạy ra trò giỏi, vậy anh nhất định phải thử xem."
Nghe thấy lời khen của anh, Vu Tiếu không nhịn được cười: "Thầy thì đúng là thầy giỏi, nhưng em không phải trò giỏi, tạm thời chỉ được coi là học trò bình thường thôi."
Kha Cảnh Dương: "Vậy là học nghề."
Vu Tiếu: "Đúng vậy, học nghề, sao em lại quên cách hình dung như vậy chứ."
Lúc Vu Tiếu làm cơm rang trứng rất cẩn thận, cô sợ cho nhiều muốn quá sẽ mặn, vì vậy cô cho từng nhúm nhỏ. Thấy Kha Cảnh Dương nể mặt ăn một miếng lớn, cô vội vàng hỏi: "Mùi vị thế nào?"
Kha Cảnh Dương có là thẳng nam đi chăng nữa thì cũng biết có vài lời không thể nói thẳng: "Rất thơm. Có lẽ là do anh thích ăn hơi mặn, có thể thêm ít muối nữa."
Vu Tiếu thích ăn nhạt, nhưng cũng không phải Kha Cảnh Dương thích ăn mặn, mà là Kha Cảnh Dương cảm thấy cơm rang trứng hơi nhạt, có thể thêm ít muối nữa.
Vu Tiếu gật đầu: "Được, lần sau em cho thêm ít muối." Đây không phải vấn đề gì lớn, cô có thể múc phần của cô ra trước rồi cho thêm muối cho phần của anh.
Ăn xong cơm, hai người thu dọn xong liền đứng trong sân một lúc, sau đó đi dạo trước cửa, xuôi cơm rồi thì đi tắm.
Vu Tiếu tắm xong liền về phòng, lúc nằm xuống cô hít sâu một hơi, cô có cảm giác trên giường vẫn còn mùi của Kha Cảnh Dương.
Ngày hôm sau.
Hôm nay cô phải đến tiệm cơm ở huyện lị lãnh lương, Vu Tiếu xách giỏ dương mai đứng ở cửa đợi xe. Ở cửa có không ít người đang đứng, nhìn thấy Vu Tiếu xách giỏ dương mai, có người nhớ ra bây giờ là mùa dương mai. Cho dù một vài người ở quê họ không có dương mai nhưng sống ở đây lâu rồi cũng biết chuyện về mùa dương mai, dù sao thì những đại đội sản xuất xung quanh đều có dương mai mà.
"Đồng chí, dương mai năm nay ngọt không? Năm ngoái tôi có mua một ít nhưng dương mai không ngọt." Có người nói.
Vu Tiếu nói: "Năm ngoái tôi còn chưa đến nên không biết tình hình, năm nay thì rất ngọt. Tôi nghe nói dương mai có đúng mùa và trái mùa, có lẽ có liên quan đến vấn đề này." Cách nói này ở thế giới hiện thực có, đúng mùa dương mai nhiều, trái mùa thì dương mai rất ít, đồng thời cũng có liên quan đến mùi vị có ngon hay không.
Những người khác nói: "Về tôi cũng đi đổi mấy cân cho đám trẻ ăn cho đỡ thèm."
"Đúng vậy, có thể phơi khô làm đồ ăn vặt cho đám trẻ."
"Vậy lãng phí quá, vào mùa thì ăn thử cho biết thôi, còn định phơi khô để làm đồ ăn vặt, nào có phúc như vậy."
Vu Tiếu nghe bọn họ nói, cô thì không nói gì.
"Đồng chí, cô cầm nhiều dương mai như vậy làm gì?" Có người đi đến bên cạnh Vu Tiếu. Đối phương biết Vu Tiếu, cũng từng nghe chuyện của cô, bọn họ đều nói Vu Tiếu là quân tẩu có phúc nhất trong khu người nhà, đến giặt quần áo, rửa bát đĩa cũng không cần làm. Cho dù mọi người thảo luận sau lưng như nào, có cười nhạo Vu Tiếu hay không, dù sao thì Vu Tiếu cũng không nhìn thấy, không nghe thấy, nên chẳng sao cả. Nhưng không thể không công nhận rằng sau lưng mọi người đều hâm mộ cô.
Vu Tiếu cười nói: "Hôm qua nghỉ nên tôi đến đại đội gần đây đổi ít dương mai, hôm nay đi làm cầm đi cho các đồng nghiệp ăn thử."
Người đó nghe xong liền hỏi: "Cô làm việc ở gần đây sao?"
Vu Tiếu gật đầu: "Làm việc trong huyện lị."
Có người nhịn không được nói: "Bên này có nhiều dương mai, gần như là nhà nào cũng có, người ở thị trấn, huyện lị đều có người thân dưới nông thôn, không lo không có dương mai ăn." Có nghĩa là không cần phải mang qua đâu. Nhưng mà người ta cũng không có ý gì chỉ nhắc nhở cô thôi.
Vu Tiếu nghe xong: "Chị nói rất đúng, tôi đúng là không nghĩ đến vấn đề này" Vu Tiếu quả thực không nghĩ đến, nếu như cô nghĩ đến cô sẽ không mang đi. Nhưng mà cô đã mang theo rồi thì thôi vậy: "Phải gọi chị như nào nhi? Tôi tên Vu Tiếu, chồng tôi là Kha Cảnh Dương."
Người bên chỗ nhà ở cho người nhà quân nhân lúc giới thiệu sẽ giới thiệu cả chồng, để tiện làm quen.
Người đó cười nói: "Tôi tên Hoàng Cát, chồng tôi là Hồng Đại Thuận, chúng ta ở cùng một nơi."
"Chào chị, tháng năm tôi đến quân doanh vẫn chưa hiểu nhiều lắm về nơi đây, bình thường tôi đều đi làm, cuối tuần có nghỉ nhưng rất ít khi ra ngoài." Hiếm khi mới được nghỉ một ngày, cô ở nhà ngủ và nghỉ ngơi.
Hoàng Cát là một người tính cách cởi mở, cô ấy cũng không giấu diếm: "Tôi biết cô, cô ấy à, vô cùng nổi danh trong số quân tẩu ở đây."
"A?" Vu Tiếu hơi bất ngờ.
Hoàng Cát: "Chồng cô mỗi ngày đều đi giặt quần áo, vì vậy chúng tôi có biết."
Vu Tiếu nghe xong hơi ngại, cô thực sự không ngờ rằng mình lại nổi tiếng vì việc này, hơn nữa nghe giọng điệu của Hoàng Cát, không phải chỉ hơi nổi danh thôi đâu. Nhưng mà cô cũng không nói gì thêm, cô chỉ nói: "Chồng tôi thấy tôi đi làm vất vả nên giặt luôn quần áo cho tôi."
Hoàng Cát: "Đúng vậy, đàn ông trong nhà chăm chỉ, phụ nữ chúng ta mới được nhờ. "
Bên cạnh có người nghe xong không đồng ý với lời này: "Đàn ông mỗi ngày huấn luyện cũng rất mệt, hơn nữa nào có chuyện để đàn ông làm việc nhà chứ."
"Đúng vậy, chi có người phụ nữ lười biếng mới để đàn ông làm việc nhà, quy củ chỗ quê tôi ý à, đến phòng bếp đàn ông cũng không được vào."
Vu Tiếu không tán thành nhưng cô cũng không phản bác: "Vợ chồng giúp đỡ lẫn nhau là chuyện nên làm, đàn ông nhà ai chăm chỉ thì phụ nữ nhà đó hạnh phúc, đóng cửa lại đều là việc nhà mình."
"Đúng việc, việc nhà mình không quản lý tốt còn đòi quản lý việc nhà người khác à?"
Sau đó mọi người cứ tôi một câu cô một câu thảo luận việc nhà người khác.
Rất nhanh sau đó xe hậu cần tới, mọi người lên xe.
Một tiếng sau xe đến huyện li Vu Tiếu xách giỏ dương mai đến tiệm cơm. Lúc này vẫn còn sớm, tiệm cơm chưa mở cửa, nhưng tiệm bán đồ ăn sáng ở bên cạnh đã bắt đầu bán hàng rồi. Vu Tiếu mua hai cái quẩy định tối về nhà nhúng canh ăn.
Lúc hơn bảy giờ, tiệm cơm có người đến, Vu Tiếu nhân cơ hội đi vào.
Chương Tiểu Phân nhìn thấy Vu Tiếu đi đến thì hơi kinh ngạc, cũng hơi bất ngờ: "Trợ lý vu, em đến nhận lương hả?"
Vu Tiếu nói: "Vâng, ngoài nhận lương ra thì còn việc khác nữa, em có mang dương mai đến mời chị ăn."
"Nhiều dương mai quá." Chương Tiểu Phân cũng không khách sáo ăn mấy quả liền: "Rất ngọt, người thân dưới quê nhà chị mỗi năm đều tặng dương mai, năm nay còn chưa tặng." Người thân dưới nông thôn sẽ tặng dương mai và rau xanh, nhà cô ta có phiếu thừa cũng sẽ bỏ ra một vài tấm đưa cho họ, người thân mà, có đi có lại.
Vu Tiếu nói: "Đúng là rất ngọt, chị ăn thêm mấy quả."
Chương Tiểu Phân vừa ăn dương mai vừa hỏi: "Trợ lý Vu, bên phía thị trấn Hồng Ngưu thế nào rồi? Nghe chủ nhiệm nói bên đó kinh doanh rất tốt, bây giờ tiệm chúng ta đã sống lại rồi, thật tốt quá."
Vu Tiếu nói: "Đúng là rất tốt, tiệm cơm có thể sống lại là sự cố gắng của tất cả mọi người, hi vọng sau này chúng ta sẽ càng ngày càng tốt hơn."
Chương Tiểu Phân cười cười, thực ra mọi người đều biết đó là công lao của Vu Tiếu, hoạt động thức ăn suất là do trợ lý Vu nghĩ ra, bọn họ chẳng hề có công lao gì. Vì vậy mới nói phần tử trí thức, người có học sẽ khác mà, biết nói chuyện, đầu óc cũng thông minh.
Đến tám giờ, chủ nhiệm Bành đến, Vu Tiếu đổ dương mai ra để ở sảnh, số còn lại thì xách vào phòng làm việc.
Chủ nhiệm Bành nhìn thấy dương mai cũng cảm thán: "Dương mai năm nay đã chín đỏ rồi, một năm rôi bác chưa ăn." Người chỗ bọn họ, mỗi năm ăn dương mai, nhìn thấy dương mai vào mùa dương mai cũng không phải điều gì xa lạ.
Vu Tiếu nói: "Hôm qua cháu đổi ở nhà người dân gần quân doanh, qua một đêm không còn tươi mấy, nhưng mà rất ngọt."
Chủ nhiệm Bành: "Nếu trời không mưa thì có thể để được hai hôm, nếu như trời mưa, dương mai sẽ nhanh hỏng." Ăn mấy quả dương mai xong, chủ nhiệm Bành nói về việc chính hôm nay: "Hôm nay bác bảo cháu đến ngoài việc nhận lương ra, còn cả việc hội nghị ở huyện lị nữa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận