Thập Niên 60: Trở Thành Bạn Thân Nữ Phản Diện

Chương 183:

Chương 183:Chương 183:
Không thể không nói, đối với phương tiện qua lại, không có đèn giao thông rất tiện lợi, nhất là ở niên đại ít xe cộ như thế này, nhưng mà như vậy cũng rất nguy hiểm.
Rất nhanh đã đến trạm ở trung tâm thương mại, hai người đều xuống xe.
Đến trung tâm thương mại, Nhậm Sóc nói: "Tôi đến hiệu sách, tôi sẽ ở hiệu sách cả ngày, nếu cô xuống có thể tới tìm tôi."
Vu Tiếu nói: "Được!" "
So với gió lạnh bên ngoài, cho dù trung tâm thương mại không có điều hoà cũng ấm hơn nhiều, Vu Tiếu đi thẳng đến chỗ người bán hàng họ Đồ.
Mùa đông nên có rất ít người ra ngoài, cho nên khách hàng trong trung tâm thương mại cũng không nhiều. Khi Vu Tiếu đi tới, người bán hàng họ Đồ đang cắn hạt dưa, thấy Vu Tiếu, hai mắt cô ấy sáng lên: "Em gái, cuối cùng em cũng đến rồi!"
Vu Tiếu mở miệng: "Còn không phải sao, giao thông đến đây không tiện." Cô vừa mở miệng đã thở ra khí nóng, có thể nhìn thấy hơi nước trong không khí. Nói rồi, cô lại lấy từ trong cặp sách ra hai quả táo và một gói đậu phộng: "Chị, chị để ăn nhé!" Đây đều là mấy thứ cô mua khi đi họp chợ, ở chợ bên Đại Đồ Gia mua táo, mặc dù cuối cùng chỉ còn hai ký rưỡi táo, nhưng mà hạt dưa, đậu phộng, quả óc chó và hạt dẻ còn rất nhiều, có thể ăn một thời gian dài.
Người bán hàng họ Đồ cười tươi như hoa, nói: "Em tới là được rồi, còn khách sáo như thế làm gì?"
Vu Tiếu cũng cười nói: "Mấy thứ này đều là em mua lúc đi họp chợ, em mua nhiều lắm, chị không cần khách sáo với em."
Người bán hàng họ Đồ nói: "Vậy thì chị không khách sáo nữa." Cô ấy nhận táo và đậu phộng, sau đó lấy từ trong túi của mình ra mười sáu đồng: "Đây là tiền cọc của em lúc trước còn dư lại, mấy ngày nay chị vẫn luôn chờ em đến đó, đợi lâu lắm rồi."
Vu Tiếu cũng không từ chối: "Cảm ơn chị, đúng rồi.." Cô đặt gùi trên người xuống, sau đó xách ra một chiếc túi cỏ, bên trong chính là trứng gà: "Chị, cái này cũng tặng chị, em nghĩ trứng gà nhất định là thứ ít gặp trong nội thành của các chị." Ở nông thôn, người ta dùng cỏ khô đan thành túi, rất tiện lợi, đựng trứng gà cũng rất tiện, vừa không sợ rơi, vừa không sợ bị vỡ. Ở thời đại không có túi dùng một lần như thế này, cái gì cũng dựa vào trí tuệ của con người.
Người bán hàng họ Đồ nhìn thấy trứng thì rất vui vẻ, nhưng ngay sau đó lại nói: "Ở chỗ bọn chị, trứng gà đúng là khó mua, mỗi tháng chỉ được mua nửa ký trứng gà, làm sao có thể đủ ăn? Chị nhận trứng gà này, nhưng mà sẽ trả tiền cho em nhé!"
Vu Tiếu đương nhiên là từ chối: "Như vậy em thành người đầu cơ trục lợi sao? Với lại, em cũng có chuyện muốn nhờ chị để ý giúp một chút."
Người bán hàng họ Đồ suy nghĩ một chút, cô ấy nhận trứng gà này, lần sau có sản phẩm bị lỗi gì đó, cô ấy sẽ giữ lại cho cô: "Chuyện gì vậy? Có thể giúp nhất định chị sẽ giúp." Mặc dù đã nhận trứng gà, nhưng mà cô ấy cũng phải xem là chuyện øì, nếu như không giúp được thì cô ấy cũng hết cách.
Vu Tiếu cảm thấy quầy hàng này của bọn họ có một chỗ rất tốt, cho dù hai người đứng một chỗ, ở giữa vẫn có khoảng cách, nhưng chỉ cần nói chuyện nhỏ giọng một chút, người khác sẽ không nghe thấy bọn họ nói gì. Cho nên, cô nhỏ giọng nói: "Chị, chị có quen biết ai muốn bán công việc không? Hoặc là có quen biết ai có quan hệ để mua một công việc không?"
Người bán hàng họ Đồ còn tưởng là chuyện gì, hoá ra là việc này. Mua bán công việc là chuyện thường thấy, nhưng mà công việc không dễ mua như vậy. Người bình thường, nếu không đi làm, chắc chắn sẽ cho người nhà làm, làm sao nỡ bán đi? Phải hiểu rằng, thời đại này rất khó kiếm việc. Vì vậy, người bán hàng họ Đồ thẳng thắn nói: "Chuyện công việc này phải nhìn cơ hội, trong thời gian ngắn thì e là sẽ không có, nhưng chị có thể để ý cho em. Em muốn công việc như thế nào?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận