Thập Niên 60: Trở Thành Bạn Thân Nữ Phản Diện

Chương 151:

Chương 151:Chương 151:
Kim Linh thấy thời tiết đẹp, mặt trời chói chang, thích hợp để giặt đồ. Cô ta đi một lần hơn nửa tháng, sợ là chăn nệm cũng đã phủ một lớp bụi. Nghĩ đến đây, Kim Linh nói: "Tôi cũng đi giặt chăn nệm." Nói rồi thả đồ trong tay xuống vội đi xếp khăn trải giường và ruột chăn bông. Là người hiện đại, cô ta cũng có thói quen ở sạch, so với người thích ở sạch thời đại này thì họ có thể mấy tháng không giặt chăn đệm, nhưng cô ta cảm thấy nửa tháng giặt một lần là không thể thiếu.
Kim Linh xách chăn nệm đi đến bờ ao, liếc mắt một cái đã thấy Lâm Ái Dao và Vu Tiếu, hai người họ đang ngồi quay lưng về phía cô ta giặt quần áo, Kim Linh kêu lên: "Ái Dao, thanh niên trí thức Vu."
Nghe thấy giọng nói của Kim Linh, Lâm Ái Dao và Vu Tiếu quay đầu lại. Nhìn thấy là Kim Linh, Lâm Ái Dao vui vẻ đứng lên: "Kim Linh, cuối cùng cô đã về rồi"
Vu Tiếu cũng cười chào hỏi: "Thanh niên trí thức Kim đã về rồi sao? Đầu thế nào?"
Kim Linh nói: "Tôi đã về rồi, đầu đã ổn, nhưng mà vẫn để lại sẹo, có điều tóc che lại nên không nhìn thấy."
Nghe cô ta nói như vậy, Vu Tiếu thở phào nhẹ nhõm một hơi nói: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi."
Kim Linh chỉ nhìn thấy Lâm Ái Dao và Vu Tiếu, không nhìn thấy Châu Mật Hồng, cô ta giật mình ngạc nhiên nói: "Thanh niên trí thức Châu đâu? Không phải cô ấy luôn đi cùng với thanh niên trí thức Vu sao? Sao không thấy cô ấy?"
br>Vu Tiếu nghe cô ta hỏi thì thở dài một hơi: "Mật Hồng phải về lại thủ đô, cậu ấy thật là tội nghiệp."
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ.
Hả? Điều này làm Kim Linh thấy kỳ lạ, trong tiểu thuyết không có chuyện Châu Mật Hồng về lại thủ đô. Châu Mật Hồng sống lại trên xe lửa, chủ động kết bạn với người bạn tốt ở kiếp trước là Vu Tiếu, sau đó lo lắng mình về thủ đô thì Vu Tiếu sẽ bị bắt nạt, cho nên dù là ngày nghỉ về thăm người thân hay gì đó thì trước khi kỳ thi đại học được khôi phục trở lại cô ấy đều không về thủ đô, sao lần này lại về?
Chẳng lẽ là hiệu ứng bươm bướm do cô ta xuyên qua?
Cho dù Kim Linh đã xuyên qua, nhưng cũng không nghĩ ra được đã có chuyện gì. Tuy rằng lúc đọc tiểu thuyết, cô ta có góc nhìn Thượng Đế, nhưng một khi hòa vào thế giới này thì cô ta cũng là một thành viên nơi này, đã không còn thị giác Thượng Đế nữa rồi. Cô ta chỉ có thể nghĩ Châu Mật Hồng cũng bị xuyên qua? Nhưng rồi lại cảm thấy không khả thi, Châu Mật Hồng là nữ chính của thế giới này, ai có thể xuyên vào cô ta? Trong lòng có ngàn vạn câu hỏi, Kim Linh chỉ đành hỏi: "Sao cô ấy lại ve nhà? Không phải thanh niên trí thức xuống nông thôn phải ở hết một năm mới được ve thăm người nhà sao?"
"Ôi..." Vu Tiếu lại thở dài lần nữa.
Người nhiệt tình hoạt bát như Lâm Ái Dao tiếp lời: "Kim Linh không biết đâu, sau khi cô đi.." Lâm Ái Dao kể lại chuyện của Châu Mật Hồng: "Tôi nghĩ thanh niên trí thức Châu sẽ rất đau lòng, gửi thư về nhà, gọi điện thoại sau đó mới biết mẹ cô ấy xảy ra chuyện, lúc ấy điện báo gửi đến nói bệnh tình mẹ cô ấy nguy kịch, thì thanh niên trí thức Châu về ngay. Ôi... Cũng may sau đó mẹ cô ấy tỉnh lại, nhưng bị gãy chân, sẽ không khỏe lại ngay được, cho nên ngày nghỉ thăm người thân của thanh niên trí thức Châu cũng kéo dài. Xảy ra chuyện thế này chắc chắn thanh niên trí thức Châu cũng rất buồn."
Nói tiếp, nguyên nhân Lâm Ái Dao biết rõ ràng như vậy là vì may mà Vu Tiếu cảm thấy thương cảm nên mới nói rõ chuyện này cho mọi người.
Nghe xong Lâm Ái Dao nói, trong lòng Kim Linh không khỏi rúng động. Trong tiểu thuyết vốn không có chuyện như vậy, sau khi Châu Mật Hồng sống lại, không chỉ sống thật tốt, mà còn chăm sóc Vu Tiếu rất tốt. Đương nhiên trong lòng cô ta lại cảm thấy Châu Mật Hồng đang bồi thường cho Vu Tiếu, dù sao kiếp trước Vu Tiếu vì Châu Mật Hồng mà chết, bồi thường cũng là điều nên làm. Sau đó Châu Mật Hồng thi đậu đại học thủ đô, cùng trở về thủ đô với Nhậm Sóc. Trong thời gian này, cơ thể mẹ Châu không xảy ra chuyện bất trắc nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận