Thập Niên 60: Trở Thành Bạn Thân Nữ Phản Diện

Chuong 389:

Chuong 389:Chuong 389:
Bất luận là chủ nhiệm Đới hay là các chủ nhiệm khác, chuyện các tiệm cơm quốc doanh phái cán bộ đến chỗ Vu Tiếu học tập là chuyện bình thường. Vì vậy, chủ nhiệm Đới nói thẳng: "Tất nhiên là có thể, mọi người có chí tiến thủ là chuyện tốt, phải học tập nghiêm túc, giúp tiệm cơm quốc doanh của chúng ta phát triển. Nhưng mà trong quá trình học tập, mọi người không được quấy ray trợ lý Vu. Trợ lý Vu cảm thấy chuyện này như thế nào?"
Tất nhiên là Vu Tiếu không có ý kiến: "Tất nhiên là được ạ, tất cả mọi người đều là vì dân phục vụ, nên giúp đỡ lẫn nhau, hoan nghênh mọi người đến chỉ nhánh Hồng Ngưu."
Nội dung tiếp theo của cuộc họp tương đối đơn giản, từng vị chủ nhiệm báo cáo tổng kết công tác của mình. Vì vậy, cuộc họp này kết thúc với sự toàn thắng của chủ nhiệm Bành, nếu trên mông của chủ nhiệm Bành có một cái đuôi, có lế nó sẽ dựng lên.
Cuộc họp kết thúc, mọi người đều trở về. Lúc này, có người gọi Vu Tiếu lại: "Trợ lý Vu, xin chờ một chút."
Vu Tiếu và chủ nhiệm Bành đang chuẩn bị ra ngoài, nghe thấy có người gọi, cô liền quay đầu lại. Vu Tiếu nhận ra người này, đây là trợ lý bên cạnh chủ nhiệm Trương, tên là Thôi Chính Hồng. Vu Tiếu cười nói: "Xin chào trợ lý Thôi."
Trợ lý Thôi cũng cười nói: "Trợ lý Vu, bản thảo trong cuộc họp vừa rồi của cô có đề cập tới phần ăn theo suất, có thể cho tôi mượn bản thảo đó xem một chút không? Tôi muốn tìm hiểu về lưu trình của suất ăn một chút."
Vu Tiếu nói: "Có thể, nhưng mà chúng tôi phải trở về tiệm cơm, trợ lý Thôi có dự định gì?"
Trợ lý Thôi: "Hay là như vậy đi, cô cho tôi mượn bản thảo về sao chép lại, tôi sẽ từ từ nghiên cứu, khi nào đến chỗ cô thực tập thì tôi sẽ trả bản thảo cho cô. Tôi trở về sẽ hỏi chủ nhiệm Trương xem là ngày mai hay là ngày kia sẽ đến chỗ cô thực tập, chắc chắn là trong hai ngày này. Cô yên tâm, tôi sẽ giữ bản thảo cẩn thận."
Vu Tiếu nói: "Hôm nay là thứ bảy, ngày mai chủ nhật là ngày nghỉ, vậy thứ hai tuần sau cô trả tôi đi"
Trợ lý Thôi cảm kích nói: "Chắc chắn là như vậy, cảm ơn trợ lý Vu."
Vu Tiếu: "Đừng khách sáo."
Khi Vu Tiếu đưa bản thảo của cuộc họp cho trợ lý Thôi mượn, trợ lý bên cạnh chủ nhiệm Mạnh và chủ nhiệm Bạch cũng nhìn thấy, hai trợ lý này một người họ Lâm, một người họ Hồ, đều là nam đồng chí.
Chủ nhiệm Mạnh và chủ nhiệm Bạch nhìn trợ lý nhà người ta, lại nhìn sang trợ lý nhà mình, cảm thấy tiệm cơm nhà người ta làm ăn tốt hơn tiệm cơm nhà mình cũng không phải là không có lý do. Đâu tiên phải kể đến trợ lý Thôi, đây là người mà chủ nhiệm Trương tự mình dẫn dắt, chủ nhiệm Trương là người hiếu thắng nhất trong bốn người bọn họ, cho nên trợ lý Thôi cũng vô cùng chủ động. Ngay cả trợ lý Vu bên cạnh chủ nhiệm Bành, thành tựu của cô bây giờ chính là minh chứng tốt nhất.
Chủ nhiệm Mạnh nhìn thoảng nhìn thoáng qua trợ lý Lâm: "Ngày mai là chủ nhật, ngày kia là thứ hai, cậu đến trấn Hồng Ngưu đi theo trợ lý Vu học tập, nhất định phải hiểu rõ suất ăn này là như thế nào."
Trợ lý Lâm nói: "Vâng, chủ nhiệm yên tâm." Không phải trợ lý Lâm không có tỉnh thần học hỏi, mà là dù sao cũng phải đến chỗ trợ lý Vu học tập, đến lúc đó lại học từng thứ một, cho nên mới không hỏi xin bản thảo để ghi chép. Đâu biết rằng trợ lý Thôi này lại là người nhiều chuyện, chủ nhiệm Trương là người thích khoe khoang, thành ra trợ lý Thôi cũng vậy. Đối với trợ lý Lâm, phụ nữ thích làm việc như vậy để làm gì? Còn không phải là vê nhà sinh con và giặt quần áo sao, anh ta không thích phụ nữ ra ngoài rêu rao như vậy. Còn nữa, tiệm cơm quốc doanh của bọn họ còn cách chi nhánh Hồng Ngưu xa như vậy.
Huyện li có bốn tiệm cơm quốc doanh, nằm ở bốn hướng đông tây nam bắc, mỗi hướng có một tiệm cơm quốc doanh, tiệm cơm quốc doanh của chủ nhiệm Bành ở hướng đông, tiệm cơm quốc doanh của chủ nhiệm Mạnh ở hướng tây, hai hướng trái ngược nhau, trợ lý Lâm nghĩ đến thứ hai phải đi một quãng đường dài như vậy, trong lòng thật sự chán nản.
Trợ lý Lâm sảng khoái đồng ý, nhưng mà sắc mặt của anh ta thực sự không tốt lắm, người có mắt đều có thể nhìn ra. Vì vậy, sắc mặt của chủ nhiệm Mạnh cũng không tốt, cảm thấy trợ lý Lâm không có ánh mắt.
So sánh như vậy, trợ lý Lâm bên cạnh chủ nhiệm Bạch không lo lắng như trợ lý Lâm, tiệm cơm quốc doanh do chủ nhiệm Bạch phụ trách nằm ở phía nam, không xa như tiệm cơm của chủ nhiệm Mạnh, nhưng mà vẫn có khoảng cách.
Trợ lý Thôi cầm bản thảo rời đi, Vu Tiếu và chủ nhiệm Bành cũng rời đi. Nhưng chính quyền huyện cũng chưa khôi phục sự yên tĩnh, thời đại này, chính quyền huyện có rất nhiều việc phải làm.
"Đầu tháng sẽ có một cuộc họp trong nội thành, cháu cũng phải chuẩn bị một chút. hôm nay là ngày hai mươi tám, ngày mai là ngày hai mươi chín, là chủ nhật. Thứ hai là ngày ba mươi, đúng lúc những người đó tới học tập, cháu sắp xếp cho bọn họ xong, thứ ba chính là ngày mồng một tháng bảy, chúng ta phải đi họp ở nội thành, chuyến này cả đi cả về phải mất hai ngày, cháu tự mình chú ý một chút." Chủ nhiệm Bành nói.
Vu Tiếu không ngờ cuộc họp trong nội thành cũng gấp như vậy, cô nói: "Cháu biết rồi ạ." Thứ hai mọi người đến học tập, trợ lý Thôi sẽ trả bản thảo hội nghị cho cô, cô sẽ mang theo bản thảo khi đi họp trong nội thành vào ngày mồng một tháng bảy, thời gian vẫn đủ: "Tất cả trợ lý đều phải đi họp ở nội thành ạ?"
Chủ nhiệm Bành: "Chuyện đó thì không, chỉ có chủ nhiệm đi thôi. Nhưng mà lần này chúng ta nhất định sẽ trở thành tiêu điểm trong cuộc họp ở nội thành, cho nên cháu phải đi cùng ta."
Vu Tiếu: "Cháu biết rồi ạ."
Chủ nhiệm Bành vui mừng nhìn Vu Tiếu, thật ra bọn họ tiếp xúc chưa lâu, tháng năm Vu Tiếu mới được điều tới đây, mới đến đã bắt đầu thực hiện kế hoạch bán đồ ăn theo suất, không thể không nói, nữ đồng chí này có rất nhiều ý tưởng, cũng rất có năng lực, lại còn biết làm việc: "Chăm chỉ làm việc, chờ đến khi ta về hưu, vị trí này chính là của cháu." Chủ nhiệm Bành nói ra lời trong lòng, lấy công trạng của Vu Tiếu, nếu ông về hưu, ông sẽ không đề cử những người khác tới đây. Vì vậy, ông ấy cổ vũ đồng chí nhỏ này trước một chút.
Vu Tiếu: ".." Cô thực sự có chút dở khóc dở cười, chủ nhiệm Bành còn trẻ như vậy, chờ đến khi ông ấy về hưu thì ít nhất cũng phải chờ hai mươi năm, mà năm 77 sẽ khôi phục thi đại học, tiếp đó là cải cách mở cửa, đến lúc đó tính chất của tiệm cơm quốc doanh sẽ thay đổi.
Dựa theo kế hoạch ban đầu của cô, cô sẽ ở thế giới này chờ chết, như thế nào cũng được. Kiếm một chút tiền, sau đó mua mấy ngôi nhà trước khi bất động sản bùng nổ, mỗi tháng có thể lấy tiền thuê nhà, đến lúc nào đó sẽ bán chúng đi, sống buông thả một thời gian, trước khi chết thì lập di chúc quyên góp di sản cho nhà nước.
Nhưng mà cô đâu ngờ mình sẽ gặp được Kha Cảnh Dương.
Gặp và hợp tác kết hôn với Kha Cảnh Dương, cô biết nữ đồng chí ở thế giới này không dễ dàng. Mấy chục năm tới, một nữ đồng chí như cô sống một mình cũng có chút nguy hiểm, vì vậy, hợp tác kết hôn với Kha Cảnh Dương cũng không tệ. Nhưng mà... Có lẽ lâu ngày sinh tình chính là cảm giác này đi.
Không, cũng không phải lâu ngày sinh tình, nếu như ở thời hiện đại, có lẽ cô sẽ chủ động theo đuổi Kha Cảnh Dương, bởi vì từ dáng người đến gương mặt của anh đều đúng hình mẫu lý tưởng của cô. Nhưng mà thế giới này khác với thế giới của cô, cho nên cô kiềm chế.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, cô cũng phải sống ở thế giới này cả đời, cả đời sống chờ chết hay là sống một cuộc đời có ý nghĩa, cô có thể tự mình lựa chọn. Vì vậy, cô quyết định đi theo tiếng gọi của lòng mình.
Sau khi Vu Tiếu rời khỏi huyện lị liền đến chi nhánh Hồng Ngưu, buổi chiều, cô lại tập hợp mọi người mở họp.
Trước mắt, tiệm cơm quốc doanh chi nhánh Hồng Ngưu có Vu Tiếu, Trương Vân Đóa, sáu đầu bếp và bốn người rửa đồ ăn, tổng cộng là mười hai người: "Hôm nay tôi đến chính quyền huyện để tham gia cuộc họp, thật dễ dàng, tiệm cơm của chúng ta được khen ngợi, bởi vì chất lượng phục vụ của chúng ta là tốt nhất."
Nghe thấy Vu Tiếu nói như vậy, biểu cảm căng thẳng trên mặt mọi người lập tức thay đổi, tất cả đều cười vui vẻ.
Vu Tiếu tiếp tục nói: "Lúc trước khi tuyển người, tôi đã nói mọi người được tuyển đều vì chi nhánh này, nếu chỉ nhánh này không thể tiếp tục hoạt động, như vậy thì mọi người sẽ bị sa thải..." Theo từng lời nói của Vu Tiếu, trên mặt mọi người lại lộ ra vẻ khẩn trương: "Nhưng mà rất vui khi nói với mọi người, chi nhánh này của chúng ta tạm thời sẽ không bị hủy, cho nên chỉ cần mọi người làm việc cẩn thận, làm tốt công việc của mình, như vậy, người đó sẽ là một phần của nơi này."
Mọi người thở phào nhẹ nhõm. Đúng là, cán bộ Vu thật biết dọa người khác. Nhưng mà, thật sự rất vui,
Vu Tiếu lại nói: "Mãy tháng nay mọi người đều vất vả, đến cuối năm, tôi sẽ tranh thủ xin cấp trên thêm một chút tiền thưởng phúc lợi cho mọi người. Nhưng mà tôi phải nói trước, tôi cũng không biết có thể thành công hay không đâu. Nhưng mà tôi nhìn thấy sự nỗ lực của mọi người, tôi rất hy vọng sự nỗ lực đó có thể nhận được sự đền đáp xứng đáng."
Một vị đầu bếp trong đó nói: "Cảm ơn trợ lý Vu, chỉ cẩn trợ lý Vu có lòng này, tất cả nỗi vất vả của chúng tôi đều đáng giá."
"Đúng vậy, cho dù không thành công, không có phúc lợi và tiền thưởng, chúng tôi vẫn muốn đi theo trợ lý Vu làm việc."
Còn không phải sao, làm cấp dưới có thể nhận được đồng tình của lãnh đạo, hơn nữa còn có thể để lãnh đạo nỗ lực vì bọn họ, chuyện này còn vui hơn so với chuyện lấy được khen thưởng và phúc lợi. Một bên là vui vẻ vì vật chất, một bên là vui vẻ từ tỉnh thần.
Vu Tiếu cũng cười: "Bắt đầu từ ngày kia, cán bộ Ở các tiệm cơm quốc doanh khác sẽ đến chỗ chúng ta học tập, mọi người không cần cảm thấy có áp lực, bình thường phải làm gì thì cứ làm như vậy, nếu bọn họ hỏi gì đó thì mọi người có thể trả lời."
"Đúng vậy."
Vu Tiếu vỗ tay: "Được rồi, cuộc họp hôm nay kết thúc ở đây, ngày mai là chủ nhật, tôi không có ở đây, chúc mọi người có một ngày cuối tuần vui vẻ."
Bất luận là Vu Tiếu hay là các công nhân viên chức khác, cho dù là nhân viên rửa rau cũng có một ngày nghỉ trong tuần, nhưng bởi vì liên quan đến công việc, những người làm cùng một công việc không thể nghỉ cùng một ngày. Nói cách khác, đầu bếp và nhân viên rửa rau có thể nghỉ cùng một ngày, nhưng mà hai đầu bếp hoặc là hai nhân viên rửa rau không thể nghỉ cùng một ngày. Hơn nữa, nếu không nghỉ thì sẽ được trả phí tăng ca. Cuộc họp kết thúc, mọi người trở lại văn phòng, Trương Vân Đóa nói: "Tiếu Tiếu, lần này tôi về nhà, người nhà của tôi hỏi khi nào thì mang Xa Bình về ra mắt, bọn họ muốn tôi kết hôn."
Vu Tiếu nghĩ một chút, năm nay Trương Vân Đóa mười tám tuổi, ở thời đại này, một cô gái mười tám tuổi còn chưa kết hôn là muộn, cho nên cha mẹ của Trương Vân Đóa mới sốt ruột. Thật ra, ngay cả Trương Vân Đóa cũng chưa nghĩ tới, cô ấy ở chung với Xa Bình rất tốt, khi hai người ở cạnh nhau thì có rất nhiều chuyện để nói. Nhưng mà đối với cô ấy, kết hôn vẫn có chút xa xôi.
Vu Tiếu không có cách nào cho cô ấy câu trả lời đối với loại đề tài này: "Cậu đi hỏi Xa Bình một chút, xem anh ta nghĩ như thế nào." Kết hôn là chuyện của hai người, ý kiến của người khác không quan trọng.
Trương Vân Đóa: "Lúc trước, vì sao cậu lại đồng ý kết hôn với đồng chí Kha? Tháng mười một năm ngoái cậu mới xuống nông thôn, mới quen biết đồng chí Kha, hai người cứ như vậy kết hôn, cậu không cảm thấy lo lắng sao? Lỡ như..." Lỡ như chọn sai người thì làm thế nào?
Vu Tiếu nói: "Tôi không thể đưa ra ý kiến đối với chuyện này, tôi kết hôn với Kha Cảnh Dương là vì gương mặt và nhân phẩm của anh ấy đều khiến tôi hài lòng. Hài lòng với gương mặt, hài lòng với nhân phẩm, cho nên tôi và anh ấy mới có thể nhanh chóng kết hôn như vậy." Tất nhiên không thể nói ra loại chuyện hợp tác kết hôn này, nhưng ma lời nói của cô cũng là thật, nếu đây là thế giới thật mà cô sống, cô cũng bằng lòng gả cho Kha cảnh Dương, thậm chí cô còn có thể chủ động theo đuổi: "Nhưng mà, nếu chỉ hài lòng với gương mặt mà nhân phẩm không tốt thì tôi cũng không gả. Còn nếu hài lòng với nhân phẩm mà không hài lòng vẻ bề ngoài, có lẽ sẽ không kết hôn nhanh như vậy, cần thêm thời gian quan sát, có khi trong thời gian quan sát sẽ sinh ra tình cảm. Nhưng nếu trong thời gian quan sát mà không nảy sinh tình cảm, như vậy tôi cũng sẽ không kết hôn với đối phương. Tôi hy vọng mình sẽ có một cuộc hôn nhân hạnh phúc, mà cơ sở của hạnh phúc này chính là tôi có thể gả cho người mình thích. Tất nhiên, có một số người, cho dù không gả cho người mình thích thì vẫn cảm thấy hạnh phúc, nhưng mà tôi sẽ không. Chỉ có gả cho người mình thích thì tôi mới cảm thấy hạnh phúc, hạnh phúc mà tôi muốn không phải chỉ là bên ngoài, mà là cảm giác từ trong lòng."
Vu Tiếu nói rất nhiều, có lẽ Trương Vân Đóa không hiểu. Dù sao suy nghĩ của con người ở thời đại này khác với suy nghĩ của người hiện đại, bởi vì bọn họ tiếp nhận nền giáo dục khác nhau: "Vân Đóa, cậu muốn gả cho người như thế nào?"
Trương Vân Đóa nghĩ một chút: "Người có trách nhiệm, có thể gánh vác. Tất nhiên..." Tất nhiên là người mình thích. Nhưng nếu không thể gặp được người mình thích, vậy người có trách nhiệm cũng được: "Thật ra, Xa Bình là một người có trách nhiệm, khi ở bên cạnh anh ấy, tôi cảm thấy rất vui vẻ." Anh ta sẽ tìm đề tài để nói chuyện, bọn họ có rất nhiều chuyện để nói, cô không bao giờ cảm thấy nhàm chán.
Vu Tiếu: "Vậy hãy lắng nghe lòng mình đi, dù sao đây cũng là hôn nhân của cậu, cậu phải suy nghĩ thật kỹ."
Trương Vân Đóa: "Ừm."
Đến bốn giờ, Vu Tiếu đúng giờ tan làm. Sau khi tan làm, cô trở về bộ đội, cô mua một con cá và một miếng đậu phụ trên cửa hàng của hệ thống. Thật ra Vu Tiếu muốn mua một con gà để hầm, nhưng mà.. Gà có lông, cửa hàng của hệ thống không có gà đã vặt lông, Vu Tiếu cũng không biết nhổ lông gà, cho nên đành đổi sang cá.
Mua cá, nhưng mà Vu Tiếu cũng không biết mổ cá, vì vậy, cô thả cá vào chậu nước, chờ Kha Cảnh Dương về làm, dù sao thì nấu canh cá cũng rất nhanh.
Trừ canh cá, cô còn định làm một chút khoai tây sợi, cộng thêm trứng vịt muối mà bà Kha mang đến, ba món là đủ ăn.
Khoai tây sợi mà Vu Tiếu làm rất đơn giản, chính là thái khoai tây thành sợi, sau đó trần qua nước ấm một lát rồi trộn với muối và giấm, món này gọi là khoai tây trộn. Nhưng mà cô lo lắng mùi vị không đúng nên chỉ cho thêm một chút muối và giấm, cho nhiều lần mới điều chỉnh tốt mùi vị. Làm xong khoai tây sợi, thái một quả trứng vịt muối, Vu Tiếu lại dọn dẹp nhà cửa một chút, không cần đun nước, bởi vì buổi trưa nào Kha Cảnh Dương cũng đun sẵn.
Chờ đến năm giờ ba mươi phút, Kha Cảnh Dương mới vê.
Vừa thấy Kha Cảnh Dương trở về, Vu Tiếu đã nói: "Anh mau đi mổ cá."
"Cá?" Kha Cảnh Dương đi qua, thấy một con cá đang tung tăng nhảy nhót trong thùng nước thì hơi bất ngờ: "Cá sống à?"
Vu Tiếu: "Cá sống thì làm sao vậy?"
"Không sao, anh cho rằng tiệm cơm của các em đều mua cá chết." Cá hoa vàng và cá hố đều là cá chết. Vì vậy, Kha Cảnh Dương hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy cá sống.
Vu Tiếu nói: "Đây là cá trắm cỏ, tất nhiên là cá sống, không phải cá ở nhà máy hải sản, hôm nay em mua ở chỗ khác."
Kha Cảnh Dương vừa nghe liền hiểu, nhưng mà: "Phải chú ý an toàn." Kha Cảnh Dương không sợ đến chợ đen, nhưng mà anh lo lắng Vu Tiếu đến đó.
Vu Tiếu cười nói: "Yên tâm, em biết rồi."
Chờ Kha Cảnh Dương làm cá xong, Vu Tiếu liền bỏ cá, gừng, hành, rượu gia vị và sữa bột vào trong nồi sành.
Kha Cảnh Dương thay vậy thì choáng váng: "Nấu canh cá còn cho sữa bột?"
Vu Tiếu nói: "Bởi vì cá trắm cỏ có mùi tanh, chẳng những có mùi cá, mà còn có mùi tanh của đất. Sữa bột có thể khử mùi tanh." Thật ra thêm sữa bò mới đúng, nhưng mà ở đây không có sữa bò, nên mới thêm sữa bột. Món này không phải Vu Tiếu học ở đây, mà là học ở thế giới hiện thực. Bình thường đi ra ngoài ăn cơm, canh cá ở một số nơi sẽ có vị sữa, uống rất ngon.
Kha Cảnh Dương: "Anh còn chưa uống canh cá nấu với sữa bột bao giờ, hôm nay đúng là mở mang kiến thức, đồng chí Vu Tiếu, em thật là giỏi."
Vu Tiếu nói: "Đây cũng là lần đầu tiên em nấu, nếu không ngon thì anh cũng không cần nể mặt."
"Như vậy sao được." Kha Cảnh Dương nói lời hay: "Nếu canh không ngon, vậy thì anh sẽ ăn hết cá." Cá nấu chín là có thể ăn, cũng chỉ hơi tanh, ai để ý ngon hay không, bỏ thêm muối là được.
Chờ đến khi canh cá sôi lên, Vu Tiếu để Kha Cảnh Dương hé vung của nồi canh ra một chút, canh cá bên trong có màu trắng sữa, nhìn rất ngon miệng. Vu Tiếu lại bỏ thêm đậu vào: "Anh nhìn màu của nước canh này, thật là đẹp."
"Dùng sữa bột nấu." Kha Cảnh Dương nói. Nếu dùng sữa bột nấu mà màu nước canh không đẹp, vậy thì cũng thật xin lỗi sữa bột.
Vu Tiếu nghĩ thấy cũng đúng, giá trị của sữa bột ở thời này thì không cần phải nói, vì vậy, dùng sữa bột nấu canh cá nhất định phải ngon. Bởi vì đậu rất nhanh chín, cho nên sau khi bỏ đậu vào nồi cũng không cần đậy nắp, vì thế, mùi canh cá lập tức lan tỏa khắp nơi. Nhà người khác có thể không ngửi thấy, dù sao đây là canh cá hầm đậu chứ không phải là canh cá hầm cải chua, mùi vị không nồng như vậy. Nhưng mà, nhà họ Thi ở ngay bên cạnh nhà họ Kha thì có thể ngửi thấy. Hai vợ chồng Thi cần đang ở trong nhà ăn cơm, đồ ăn là mua ở nhà ăn. Trong không khí đột nhiên truyền tới mùi thơm như vậy, khiến mũi của Thi Cần có chút ngứa ngáy.
Thi Cần đặt đũa xuống: "Anh sang nhà bên cạnh xem thử." Mẹ nó, gần đây thật sự là khó sống. Khoảng thời gian trước thím Kha ở đây, ngày nào cũng nấu đồ ăn thơm nức, cứ tưởng thím Kha đi rồi, nhà họ Kha sẽ ăn cơm ở nhà ăn giống mình, kết quả hôm nay lại thơm như vậy, rốt cuộc là có chuyện gì?
Vợ của Thi Cần thấy anh ta đứng dậy, vô thức nhíu mày. Nhắc đến chuyện này, vẫn là do cô ấy không tốt, cái này không biết, cái kia cũng không biết, sau khi bọn họ kết hôn, cô ấy theo quân, nhà bọn họ vẫn thường xuyên ăn đồ ở nhà ăn. Đoạn hôn nhân này vốn đã khiến anh ấy bị thiệt, cô ấy cũng từng đề nghị ly hôn, nhưng mà lần nào Thi Cần cũng không đồng ý.
Thi Cần đi vào nhà họ Kha, thấy Kha Cảnh Dương và Vu Tiếu đều ở trong sân, hai người vây quanh bếp lò, mà hương thơm là từ nồi sành trên bếp truyền ra: "Đang làm gì thế?" Anh ta không nhịn được hỏi.
Vu Tiếu: "Đang nấu canh cá đậu phụ, anh có muốn một bát không?"
Thi Cần: "Không cần đâu, tôi đã ăn rồi, nhưng mà ngửi thấy mùi thơm nên qua đây xem thử. Tôi về đây, hai người ăn đi." Thật sự là qua xem một chút, xem một chút là được rồi.
Thi Cần vừa đi, Kha Cảnh Dương liền nói: "Nhất định là tên này thèm ăn."
Vu Tiếu: "Con cá này rất lớn, đậu cũng nhiều, lát nữa đưa cho bọn họ một bát."
Kha Cảnh Dương: "Được."
Sau khi canh cá chín, Vu Tiếu dùng muỗng múc ra một chút: "Anh uống thử xem thế nào?" Bởi vì đây là lần đầu tiên nấu, Vu Tiếu không có tự tin tự mình nếm thử, vì vậy, đành phải hy sinh đồng chí Kha Cảnh Dương một chút.
Kha Cảnh Dương không biết tâm tư nhỏ của vợ, còn tưởng cô nghĩ đến mình, anh thổi thổi, sau đó uống một ngụm: "Ngon." Anh không phải là người chú ý đến ăn uống, chỉ cần có thể lấp đầy bụng là được. Phải biết rằng, mỗi khi ra ngoài làm nhiệm vụ, điều kiện rất tệ, khoai lang sống hay khoai tây sống đều có thể ăn, cho nên anh chỉ cần no bụng là được. Nhưng mà thực tế, Kha Cảnh Dương cũng là người ăn ngon mà lớn. Bất luận là điều kiện gia đình như thế nào, lấy trù nghệ của bà Kha, cho dù là những thứ bình thường cũng có thể nấu ngon, vì vậy, Kha Cảnh Dương ăn đồ ngon từ nhỏ đến lớn không phải là giả, đồ ngon không phải là nói đến đắt hay rẻ, mà là mùi vị.
"Thật sao?" Vu Tiếu nghỉ ngờ.
"Thật." Kha Cảnh Dương nói: "Thật sự rất ngon, không tin em uống thử xem." Nói xong, anh lấy chiếc muỗng trong tay Vu Tiếu, sau đó múc cho cô một chút canh: "Uống thử xem."
Vu Tiếu nhìn muỗng canh đưa đến bên miệng mình, lại nhìn anh: "Lúc anh thổi có thổi cả nước miếng vào không vậy?"
Kha Cảnh Dương: ".." Bị ghét bỏ.
Cũng không phải ghét bỏ, tính ra, cô cũng không cảm thấy hôn môi bẩn, còn cảm thấy rất tốt. Nhưng mà thức ăn của cô dính nước miếng của đối phương, vậy thì khác nhau.
Kha Cảnh Dương: "Vậy anh uống, múc cho em cái khác."
"Không cần đâu, không cần đâu." Vu Tiếu cảm thấy nếu cô dám chê, buổi tối người đàn ông này sẽ không bỏ qua cho cô. Cô vội vàng uống hết canh cá: "0a mùi vị thật tuyệt." Rất ngon, mang theo mùi gừng và sữa bò, mùi vị như vậy đối với thời đại nguyên liệu nấu ăn có hạn này, chỉ có thể dùng từ tuyệt để hình dung: "Lần sau nấu canh sẽ bỏ thêm sữa bột."
"Hư." Kha Cảnh Dương nói: "Đồng chí Vu Tiếu, lời nói kiểu như dùng sữa bột nấu canh này không thể nói tùy tiện như vậy."
"Vâng, thủ trưởng."
Mùi vị của canh cá vừa vặn, Vu Tiếu múc một bát vừa, để Kha Cảnh Dương mang sang nhà bên cạnh, bát này nhỏ hơn bát đựng canh nhưng lại lớn hơn bát ăn cơm. Chờ đến khi Kha Cảnh Dương trở về, cô đã dọn cơm xong.
Không thể không nói, bữa tối của hai vợ chồng vô cùng mỹ mãn, Vu Tiếu ăn một bát cơm với canh cá đậu phụ, phần còn lại đều chui vào bụng của Kha Cảnh Dương. Thấy anh ăn hết, Vu Tiếu còn cố ý nhìn qua bụng của anh. Bụng không to, nhưng cơ bụng của anh khiến trong lòng Vu Tiếu ngứa ngáy, điều này khiến Kha Cảnh Dương bật cười thành tiếng.
Kha Cảnh Dương biết rõ cô gái nhỏ này thích cơ thể của anh.
Ngày hôm sau.
Bởi vì hôm nay là chủ nhật, hai vợ chồng đều hiếm khi lười biếng.
"Cảnh Dương, đồng chí Vu Tiếu, hai người có nhà không?" Hai người còn chưa ngủ dậy, bên ngoài đã truyền đến tiếng gọi quen thuộc.
Giọng nói này... Vu Tiếu không khỏi nhíu mày, cô dùng chân đá người bên cạnh: "Là Hà Lệ Viện đúng không?”
Kha Cảnh Dương bất mãn chặn chân của cô lại: "Mặc kệ chị ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận