Thập Niên 60: Trở Thành Bạn Thân Nữ Phản Diện

Chương 90:

Chương 90:Chương 90:
Nhân viên bán hàng ở thời đại này chính là cương vị khiến rất nhiều người hâm mộ, cũng vì thế mà rất nhiều nhân viên bán hàng có chút ngạo mạn, thậm chí là tính tình không tốt. Nhưng dù là nhân viên bán hàng có ngạo mạn hơn nữa, tính tình tệ hại hơn nữa cũng sẽ biết liệu cơm gắp mắm. Ví dụ như khi đối diện với khách hàng mặc quân trang, bọn họ sẽ cực kỳ khách sáo, cực kỳ nhiệt tình. Nhìn cô gái trước mắt kén cá chọn canh, nhân viên bán hàng đã sớm chịu hết nỗi, nhưng bên cạnh cô ta có một đồng chí quân nhân, nhân viên bán hàng không dám đắc tội. Cho nên sau khi cô gái đó chọn đồ xong, nhân viên bán hàng lập tức lấy đồ ra, sau đó nói: "Phiếu đường nửa ký, phiếu điểm tâm một phần tư ký, hai tờ phiếu đồ hộp, cộng thêm ba đồng tám hào."
Cô gái nhận đồ, sau đó nhìn về phía người đàn ông mặc quân trang.
Người đàn ông nhướng mày: "Mua xong chưa?"
Cô gái hất cằm lên: "Mua xong rồi."
Người đàn ông nói: "Vậy đi thôi." Nói xong thì quay người muốn đi.
"Hai người vẫn chưa trả tiên mà." Nhân viên bán hàng vội nói.
Cô gái cũng đồng thời nói theo: "Đồng chí Kha Cảnh Dương, anh còn chưa trả tiền." Người đàn ông được gọi là Kha Cảnh Dương hai tay đút túi quần, nhún vai nói: "Cũng không phải là tôi mua, sao tôi phải trả tiền?" Khuôn mặt đẹp trai cười như không cười, giọng của anh rất trầm, âm điệu đều đều và có chút lạnh lẽo.
Cô gái nghe vậy, lập tức trừng to hai mắt: "Chúng ta đang đi xem mắt đấy, ngay cả chút tiền này cũng không muốn bỏ ra, còn muốn tôi ga cho anh ư?”
Kha Cảnh Dương nhướng mày nói: "Như thế này không phải là không nhìn trúng sao?"
Cô gái tức muốn chết: "Kha Cảnh Dương, anh cho rằng mình là ai? Trong nhà anh còn ba đứa nhỏ, anh là tìm mẹ kế cho mấy đứa nhỏ đấy, tôi có thể xem mắt với anh chính là phúc khí của anh, anh còn dám chê tôi?”
Có câu thế này, đánh người không đánh mặt, mắng người không vạch khuyết điểm. Cô gái vừa dứt lời, Vu Tiếu lập tức không vui, cô xùy một tiếng nói: "Thì ra là một kẻ không có tiền nhưng thích giả bộ giàu có, đã mua không nổi thì tới Cung Tiêu Xã làm gì?”
"Đúng vậy" Nhân viên bán hàng nghe thấy người đàn ông mặc quân trang không có quan hệ gì với cô gái, lập tức phụ họa theo Vu Tiếu.
Vu Tiếu nghe vậy thì vui vẻ: "Chị à, nếu mỗi lần xem mắt với một người có thể mua được đồ vật giá bốn đồng, vậy một tháng xem mắt năm người là có thể kiếm được đồ có giá trị hai mươi đồng rồi, tiền này thật dễ kiếm."
"Còn không phải à, so với lương của nhân viên bán hàng bọn chị còn nhiều hơn nữa đấy."
"Mấy người... mấy người nói gì đấy? Mấy người dám nói tôi? Mấy người có biết cậu của tôi là ai không?" Lời này của cô gái chọc Vu Tiếu bật cười. Giữa nhân viên bán hàng và Vu Tiếu, rõ ràng cô ta cảm thấy Vu Tiếu dễ bắt nạt hơn.
Sau khi nghe được lời đó, Vu Tiếu cong môi nói: "Vậy cô có biết cha tôi là ai không? De dọa người nhà quân nhân à? Chủ tịch đã nói rồi, đối xử với gia đình quân nhân phải ấm áp như mùa xuân, cô dám đe dọa tôi?" Xuyên sách đã hơn hai mươi ngày, vì ngụy trang tính cách nhút nhát hướng nội của nguyên chủ, cô vẫn luôn nói chuyện nhỏ nhẹ, nhưng điều đó không có nghĩa là ai cũng có thể ức hiếp cô. Vứt những người có liên quan đến cốt truyện sang một bên, khi ở trước mặt người lạ, cô không cần duy trì tính cách của nguyên chủ.
Thậm chí cô còn rất rõ, chỉ cần bản thân không làm chuyện gì sai trái, cô có một thân phận mà không ai có thể động vào, cô là con gái của liệt sĩ. Vu Tiếu không phải là một người cậy mạnh, thậm chí cô còn không thích để lộ mũi nhọn, cô không có lòng cầu tiến, chỉ thích sống như một con sâu gạo, bản thân không thích cường thế. Nhưng, không thích cường thế không có nghĩa là bọn họ có thể tùy ý bắt nạt cô, cũng không có nghĩa là bọn họ không cường thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận