Thập Niên 60: Trở Thành Bạn Thân Nữ Phản Diện

Chương 182:

Chương 182:Chương 182:
Vu Tiếu sáng sớm đã đến cửa thôn, lúc này ở đó đã có mấy người đang chờ.
"Thanh niên Vu.." Có người quen chào hỏi với Vu Tiếu, chuyện Vu Tiếu tặng thịt lúc trước khiến người trong thôn đều biết cô.
"Thanh niên Vu, cô cũng đi nội thành sao?" Nhậm Sóc cũng ở đây.
Vu Tiếu lên xe bò: "Chào mọi người!" Sau đó lại nói với Nhậm Sóc: "Đúng vậy, tôi đi thăm hỏi một vị trưởng bối, anh thì sao?"
Nhậm Sóc nói: "Tôi đi mua mấy quyển sách."
Vu Tiếu nghe vậy thì không khỏi cảm thán, không hổ là sinh viên tài cao thi đậu Đại học Bắc Kinh sau khi khôi phục thi đại học, xuống nông thôn rồi mà còn tích cực như vậy, đâu giống như cô, một chút suy nghĩ đọc sách thi đại học cũng không có. Cô chỉ muốn mua thật nhiều nhà ở, sau đó sống bằng tiền thuê nhà.
Vu Tiếu tìm vị trí ngồi xuống. Thật ra xe bò liền như vậy, cũng không có vị trí để mà chọn. Sau khi ngồi xuống, Vu Tiếu nói: "Thanh niên Nhậm thật chăm chỉ, đã xuống nông thôn rồi mà vẫn còn đọc sách."
Nhậm Sóc cười nói: "Đâu có, đâu có! Tôi chỉ đọc một chút để giết thời gian thôi, mua mấy quyển sách về phương diện kỹ thuật." "Sách ve phương diện kỹ thuật?" Vu Tiếu nhớ lại nội dung trong tiểu thuyết, sau khi anh ta thi đậu Đại học Bắc Kinh, hình như theo học chuyên ngành... Ngành gì nhi? Cô quên mất rồi. Nhưng mà thực sự có liên quan đến kỹ thuật. Đúng rồi, gia đình của anh ta cũng làm ở phương diện này, cha mẹ của anh ta...
"Đúng vậy, từ nhỏ tôi đã thích đọc sách liên quan đến lĩnh vực này, có lẽ là do di truyền." Nhậm Sóc nói: "Cha mẹ của tôi làm làm trong ngành này, cha mẹ thường xuyên quên ăn quên ngủ, thậm chí còn quên cả tôi, bệnh dạ dày của tôi cũng từ đó mà ra, là vì lúc nhỏ bị bỏ đói." Không phải trong nhà không có gì ăn, mà là cha mẹ làm việc quá nghiêm túc, quên mất anh ta. Chuyện như vậy thường xuyên xảy ra, anh ta đi bệnh viện rất nhiều lần, cha mẹ không yên tâm nên đã đưa anh ta đến nhà ông bà nội.
Trong nhà ông bà nội có rất nhiều người, tính cách của anh ta lại lạnh lùng, cho nên không hòa đồng với mọi người, tất nhiên cũng không có mâu thuẫn. Sau đó chính phủ ban hành chính sách xuống nông thôn, anh ta cảm thấy không có việc gì làm, cho nên đã quyết định xuống nông thôn.
Khi Vu Tiếu đọc tiểu thuyết đã biết những chuyện này, chỉ là đọc tiểu thuyết và nghe Nhậm Sóc nói là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, cho dù là bận công việc, nhưng cha mẹ có thể bỏ đói con của mình đến mức bị bệnh dạ dày, đây rõ ràng là cha mẹ không có trách nhiệm. Nhưng mà đó là chuyện nhà của người ta, tất nhiên cô không tiện đánh giá.
Xe bò đến cửa vào nội thành, anh Lý nói: "Ba giờ chiều tập chung ở đây, quá giờ sẽ không đợi đâu."
"Biết rồi!"
"Yên tâm đi."
Người trên xe bò đều xôn xao đi xuống.
Vu Tiếu muốn đến trung tâm thương mại, Nhậm Sóc muốn đến hiệu sách, vì vậy hai người đi cùng đường. Hai người ngồi xe công cộng qua đó, gió lạnh thổi vù vù, trạm xe buýt cũng không có người mấy. Vu Tiếu mặc áo bông, bên dưới là chân váy màu đen, nhưng mà trong váy vẫn có quần tất. Cô còn đeo khăn quàng cổ, dùng khăn quàng che kín mặt và tai, chỉ để hở một đôi mắt.
So sánh với cô, nhìn Nhậm Sóc đơn giản hơn nhiều. Anh ta cũng mặc áo bông, cũng đeo khăn quàng, nhưng mà không che kín mặt và tai như Vu Tiếu. Nhìn cô như vậy, anh ta không nhịn được nói: "Nếu đi trên đường, chắc chắn tôi sẽ không nhận ra thanh niên Vu."
Vu Tiếu nói: "Phong độ chỉ là nhất thời, không quan trọng bằng độ ấm!"
"Phong độ? Độ ấm?" Nhậm Sóc chưa bao giờ nghe cách hình dung nào như vậy, nhất thời cảm thấy rất thú vị.
Chẳng bao lâu, xe buýt đã tới, hai người cùng nhau lên xe. Mùa đông, người đi xe công cộng cũng ít, hơn nữa bây giờ còn chưa có đèn báo giao thông, có le các thành phố khác có, nhưng mà thành phố này vẫn chưa có, chiếc xe đi tới, hàng người đi qua, tất cả đều dựa vào cảnh sát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận