Thập Niên 60: Trở Thành Bạn Thân Nữ Phản Diện

Chương 170:

Chương 170:Chương 170:
Ra khỏi nhà người dùng tiền trao đổi dây buộc tóc, bọn họ lại đến khu trao đổi tự do, trên đường thấy có vài người cõng theo bao tải lớn đi đến chỗ tự do trao đổi.
Ánh mắt Vu Tiếu vô thức dõi theo bọn họ. Nhưng mà rút kinh nghiệm từ những kẻ trộm mộ, bây giờ cô không dám tùy ý theo dõi bất kỳ ai chỉ vì tò mò nữa.
Trương Vân Đóa nói: "Tiếu Tiếu, đến sạp hàng của mẹ tôi xem thử không? Ao Tử Sơn của chúng ta cũng có chỗ chuyên bày sạp hàng, thôn dân của Ao Tử Thượng đều bày hàng ở đó."
Vu Tiếu nói: "Được, đi thôi!"
Chỗ Ao Tử Sơn bày sạp cũng rất đông người, Vu Tiếu liếc mắt một cái đã nhìn thấy bà cụ Tống, cô nói với Trương Vân Đóa: "Vân Đóa, tôi đến chỗ bà cụ Tống xem thử, lát nữa sẽ đến tìm cô."
Trương Vân Đóa nói: "À, được!"
Bên cạnh sạp hàng của bà cụ Tống đều là người nhà họ Tống, ví dụ như mẹ của Tống Mãn Đường, bà nội, đều ở bên đó. Vu Tiếu đi qua: "Bà ơi, hôm nay làm ăn có tốt không?"
Bà cụ Tống đang định trả lời thì thấy hai người đàn ông khiêng bao tải đi đến trước sạp hàng của bà.
Vu Tiếu sửng sốt, đây không phải mấy người mà cô và Trương Vân Đóa nhìn thấy lúc nãy sao?
Chỉ nghe thấy người đàn ông nói: "Tôi muốn số nấm khô và giày này, trao đổi như thế nào? Chỗ tôi có phiếu và gạo."
Mọi người đều là người có kinh nghiệm lâu năm, cũng không nói nhiều, bà cụ Tống nói: "Tôi muốn gạo, phiếu thịt và phiếu vải, cậu thấy giao dịch thế nào."
Người đàn ông nói: "Hai ký rưỡi gạo đổi một đôi giày, nửa ký gạo đổi nửa ký nấm khô, một tấm phiếu thịt nửa ký hoặc là một tấm phiếu vải nửa thước đổi một ký nấm khô." Nghe có vẻ như bọn họ đều không cần tiền, nhưng người đàn ông này thu giày và nấm khô chính là dùng để đổi tiền. Người đàn ông này là người ở chợ đen, nhưng mà bọn họ trao đổi quang minh chính đại, còn rất khéo léo. Trên thực tế, rất nhiều người khi giao dịch riêng với người đàn ông này đều trực tiếp đổi lấy tiền, chỉ có một số người nhát gan mới chọn lấy vật đổi vật. Giống như bà cụ Tống, ở nhà còn có cháu trai phải chăm sóc, cho nên lá gan rất nhỏ, lần nào bà cũng lấy vật đổi vật. Nhưng mà bà cụ Tống đổi giày lấy gạo cũng có thể đổi ra tiền, có gạo có thể bán cho thanh niên trí thức, có gạo có thể bán cho người trong thôn, gạo nuôi cơ thể, có một số gia đình khi thiếu gạo sẽ mua một ít ở chỗ người quen.
Đều là người trong thôn, loại này hành vi cũng không tính là đầu cơ trục lợi, nên cho phép. Tóm lại, người nhà quê có biện pháp kiếm tiền của người nhà quê.
bà cụ Tống nhanh chóng nói ra những thứ mình muốn đổi: "Tôi muốn hai tấm phiếu thịt, hai tấm phiếu vải, còn lại đều đổi thành gạo, chỗ tôi có sáu cân nấm khô, mười hai đôi giày."
Người đàn ông nói: "Thím chờ một chút, để tôi tính."
"Ba mươi mốt ký gạo và hai tấm phiếu thịt." Vu Tiếu nói.
Người đàn ông sửng sốt: "Đúng là ba mươi mốt ký gạo, cô gái nhỏ là học sinh cấp ba đúng à? Cũng chỉ có học sinh cấp ba mới tính nhanh như vậy. Thím à, cô nhóc này nhà thím thật lợi hại.” Không cần biết là con gái hay cháu gái, gọi chung là cô nhóc sẽ không bao giờ sai.
Bà cụ Tống cười nói: "Là học sinh cấp ba." Bà cũng không sửa lại thân phận của Vu Tiếu.
Người đàn ông đưa cho bà cụ Tống hai tấm phiếu thịt, hai tấm phiếu vải, ba mươi một ký gạo, sau đó đi sang sạp bên cạnh. Bên cạnh sạp của bà cụ Tống là sạp hàng của nhà Tống Mãn Đường, người đàn ông tiếp tục trao đổi.
Bà cụ Tống bỏ gạo vào trong gùi, cất phiếu thịt cẩn thận, phiếu thịt này dùng để mua thịt mỡ, thịt mỡ có thể ép lấy dầu. Tất nhiên cũng có thể đổi phiếu dầu, nhưng mà phiếu dầu đắt, dầu cũng rất đắt, nửa ký dầu những năm đồng, còn đắt hơn cả thịt, mà chưa chắc đã mua được, vì vậy, dùng thịt mỡ ép dầu vẫn tiện hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận