Thập Niên 60: Trở Thành Bạn Thân Nữ Phản Diện

Chương 227:

Chương 227:Chương 227:
"Vì sao?" Vu Tiếu rất kinh ngạc, thời đại này còn có người theo chủ nghĩa không kết hôn à?
Kha Cảnh Dương kiên nhẫn giải thích: "Cô vẫn còn nhỏ, có rất nhiều việc không hiểu, tôi lên chiến trường hai năm, thấy nhiều cảnh sinh ly tử biệt, tôi cảm thấy việc kết hôn sinh con không phải việc bắt buộc phải thực hiện trong cuộc đời này, nhưng có vài ước mo, tôi bắt buộc phải đi hoàn thành nó. Trong quân khu bọn tôi, rất nhiều chiến sĩ hi sinh, vận may tốt thì cha mẹ và vợ rất tốt, sẽ tiếp tục nuôi con cái của bọn họ. Nhưng vận may không tốt thì cha mẹ và vợ sẽ vứt bỏ con cái. Những đứa trẻ như vậy sẽ được đón đến cô nhi viện của quân khu, đơn vị chúng tồi sẽ nuôi bọn chúng."
"Nhưng mà đối với chúng mà nói thì lại là một chuyện vô cùng bi ai. Tôi không muốn có một ngày tôi hi sinh rồi, để lại vợ và con tôi trở thành cô nhi quả phụ."
"Vậy nếu có một ngày anh gặp được đồng chí nữ mình thích thì sao?" Vu Tiếu hỏi.
Kha Cảnh Dương suy nghĩ: "Bây giờ vẫn chưa gặp được, nhưng nếu tương lai có gặp... chắc chắn sẽ cưới cô ấy về nhà."
"Nhưng lúc đó chúng ta vẫn là vị hôn thê của nhau thì sao, anh phải làm thế nào?" Vu Tiếu hỏi ngược lại. "..."Kha Cảnh Dương chưa từng suy nghĩ đến, cũng chưa từng đối mặt với vấn đề nam nữ, nên anh bị Vu Tiếu hỏi đến ngây người. Thực ra thì, hôm qua anh suy nghĩ cả một đêm, cảm thấy đính hôn để bảo vệ danh tiếng của Vu Tiếu là cách tốt nhất, nhưng bây giờ nghe Vu Tiếu nói như vậy, hình như cũng không thỏa đáng cho lắm.
Vu Tiếu cười: "Cảm ơn đồng chí Kha đã suy nghĩ cho tôi, nhưng mà không cần đâu, tôi không định đính hôn với đồng chí nam, cũng không định kết hôn với đồng chí nam, tôi là một người theo chủ nghĩa không kết hôn."
"Người theo chủ nghĩa không kết hôn." Là một sự hình dung rất mới mẻ: "Là người không định kết hôn sao?" Kha Cảnh Dương hơi tò mò.
Vu Tiếu nói: "Đúng vậy, bởi vì tôi không định sinh con, mà trong thời đại bây giờ, chắc sẽ không có đồng chí nam nào tiếp nhận được việc không sinh con đúng không? Vì vậy, tôi sẽ không kết hôn." Vu Tiếu không để ý việc sẽ yêu đương ở niên đại này, nhưng cô sẽ không kết hôn sinh con ở đây. Bởi vì cô biết rằng, đợi sau khi sinh mạng của cô ở niên đại này đi đến tận cùng, cô phải trở về thế giới hiện thực. Mà là một người phụ nữ, nếu như đã làm mẹ, đứa trẻ chính là sự ràng buộc đến chết cô cũng không buông xuống được. Nếu như ở đây cô có con, đợi sau khi trở về thế giới hiện thực, cô sẽ ngày ngày nhớ mong, loại vướng bận này không dễ chịu chút nào. Vì vậy, cô không muốn có con.
Kha Cảnh Dương nghe lời cô nói, ánh mắt hơi trầm xuống, sau đó đột nhiên lại muốn cười, anh cười lên không còn sự nghiêm túc vừa rồi, giống như nụ cười tựa tiếu phi tiếu cô nhìn thấy hôm ở Cung Tiêu Xã: "Đồng chí Vu Tiếu, tôi đột nhiên thấy rất vừa ý với cô, chúng ta hợp tác đi."
Đột nhiên nhìn thấy nụ cười rực rỡ của anh, cô hơi ngây ngốc, người đàn ông này rất đẹp trai, lần đầu tiên gặp ở Cung Tiêu Xã cô đã phát hiện ra, sự đẹp trai của anh còn mang theo một mùi vị khó nói thành lời: "Hợp tác cái gì?" Cô cũng tò mò hỏi.
Kha Cảnh Dương nói: "Cô cũng biết, nếu như chúng ta không kết hôn, cha mẹ hay người lớn trong nhà sẽ lo lắng, cho dù chúng ta không quan tâm đến cái nhìn của người khác, nhưng cha mẹ có thể không quan tâm đến cái nhìn của người khác sao? Vì vậy, tôi không định kết hôn, cô cũng không muốn kết hôn... chúng ta kết hôn đi."
Vu Tiếu kinh ngạc ngây ngốc nhìn Kha Cảnh Dương, còn có thể như vậy nữa à?
Kể ra thì cô không muốn kết hôn, cũng không quan tâm người khác nói như nào, nhưng có một số việc không phải cô không muốn là được. Có một số người sẽ giống như con ruồi, sẽ kêu vo ve cả ngày xung quanh tai bạn. Nhưng nếu như có người cũng như cô, không muốn kết hôn, có thể giúp cô bớt được không ít phiền phức, vậy cũng là một việc rất tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận