Thập Niên 60: Trở Thành Bạn Thân Nữ Phản Diện

Chương 144:

Chương 144:Chương 144:
Hơn nữa, cho dù ông ấy có nghi ngờ, ông ấy cũng sẽ không nói gì, người ta có bản lĩnh kéo con trở lại thành phố, đó là chuyện của người ta.
Hàn Giản đáp: "Đúng vậy."
Vu Tiếu cũng thở dài nói: "Vốn người làm mẹ khi nhận được thư của con gái, nhận được điện thoại của con gái là một việc đáng để vui mừng, kết quả lại vì việc này mà hại mẹ cô ấy ngã từ trên tang xuống, lại còn gãy chân, đầu cũng bị thương, trong lòng Mật Hồng chắc sẽ càng tự trách hơn." Càng nói cô càng cúi đầu, trong giọng nói cũng có sự thương cảm. Kể ra thì, Vu Tiếu không có thiên phú diễn xuất, nhưng diễn mãi diễn mãi cũng có mấy phần dáng vẻ.
Hơn nữa, ai cũng biết quan hệ giữa Vu Tiếu và Châu Mật Hồng rất tốt, vì vậy mọi người sẽ không nghỉ ngờ cô.
Phía đại đội trưởng rất nhanh đã làm xong chứng minh, sau đó cùng Hàn Giản đến hội thanh niên trên thị trấn, Hàn Giản dùng xe đạp đèo đại đội trưởng đi. Thanh niên trí thức kéo dài kì nghỉ, loại chuyện này đương nhiên phải báo cáo với hội thanh niên.
"Thanh niên Vu." Đợi sau khi Hàn Giản và đại đội trưởng đi, Trương Vân Đóa gọi Vu Tiếu lại. Mặt cô ta hơi đỏ, tỉnh thần hình như rất tốt, nhưng có vẻ hơi ngượng ngùng. Vu Tiếu nói: "Đồng chí Trương, sao vậy?"
Trương Vân Đóa vẫy tay với cô: "Chúng ta đến phòng của tôi, tôi muốn hỏi cô vài việc, không biết có được không?"
Vu Tiếu nói: "Được."
Trương Vân Đóa thân mật kéo Vu Tiếu vào trong phòng mình, sau đó mời cô ngồi xuống rồi rót trà cho cô: "Thanh niên Vu, tôi muốn hỏi... hỏi việc về thanh niên Hàn."
"A?" Vu Tiếu ngây người sau đó lập tức hiểu ra, Trương Vân Đóa nhìn trúng Hàn Giản rồi?
Thấy Vu Tiếu như vậy, mặt Trương Vân Đóa càng đỏ hơn, cô ta ngượng ngùng nói: "Thanh niên Vu, cô đừng hiểu nhầm, tôi... tôi thích thanh niên Hàn, muốn hiểu anh ấy hơn. Nhưng mà... nhưng mà anh ấy hình như không để ý đến tôi."
Vu Tiếu thấy cô ta ngượng ngùng liền thành thật nói: "Đồng chí Trương, tôi và thanh niên Hàn không hề thân. Mặc dù tôi và anh ấy cùng xuống nông thôn, nhưng chúng tôi cũng chỉ quen biết thôi, không hề thân thiết."
Trương Vân Đóa vội vàng nói: "Tôi... tôi nghe nói thanh niên Châu và thanh niên Hàn đến từ cùng một nơi, có thể giúp tôi hỏi thanh niên Châu không?”
Bởi vì sau khi sống lại Châu Mật Hồng xuống nông thôn xong không bám lấy Hàn Giản nữa, vì vậy trong đại đội đương nhiên không còn lời bàn tán ve Hàn Giản và Châu Mật Hồng, nên Trương Vân Đóa muốn hỏi thăm tin tức từ chỗ Châu Mật Hồng cũng là chuyện bình thường.
Vu Tiếu nghĩ rồi nói: "Vậy được, đợi Mật Hồng trở lại tôi sẽ hỏi cậu ấy, hỏi được nhất định sẽ nói với cô." Còn về việc khác, cô tạm thời không nói nữa.
Trương Vân Đóa nghe xong, khuôn mặt ngượng ngùng cười tươi như hoa: "Cảm ơn thanh niên Vu."
Vu Tiếu cũng cười nói: "Không cần khách sáo."
Kim Linh không ở đây, Châu Mật Hồng cũng không ở đây, kí túc xá thanh niên nữ cũng yên lặng hơn nhiều, nhưng mà càng phân chia rõ ràng hơn. Điền Tinh Tinh và Triệu Bảo Lan một đội, Vu Tiếu và Lâm Ái Dao một đội. Mấy ngày rảnh rỗi này hai người hằng ngày ngoài nhặt củi, hái rau dại, đào măng trúc ra cũng không làm việc gì khác. Nhưng mà, trên núi có đoàn khảo cổ đến, bọn họ cũng chỉ có thể nhặt củi từ lưng chừng núi đổ xuống.
Mười ngày trôi qua, thịt phơi khô của Vu Tiếu đã làm xong. Sáng sớm hôm nay, Vu Tiếu và Lâm Ái Dao hẹn nhau cùng đi thị trấn, Lâm Ái Dao gửi thư về nhà, Vu Tiếu gửi thịt phơi khô và vải cho hai người già của nhà họ Vu.
Sáng sớm hai người đã đi, là bởi vì trong tay Vu Tiếu vẫn còn mấy tấm phiếu thịt, phải dùng hết trong tháng này nếu không sẽ hết hạn. Hôm đó sau khi mua mười lăm cân thịt, trong tay cô vẫn còn mười tấm phiếu thịt, sau đó dùng phiếu thịt đổi trứng gà với những nhà mà quan hệ tương đối tốt, ví dụ như nhà Tống Mãn Đường, nhà đại đội trưởng, nhà kế toán, một phiếu thịt đổi nửa cân trứng gà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận