Thập Niên 60: Trở Thành Bạn Thân Nữ Phản Diện

Chương 317:

Chương 317:Chương 317:
Vu Tiếu mỉm cười, cô mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế (/), mặc dù chị gái này nói rất có lý, nhưng nếu đã có thể thì cô vẫn muốn thứ tốt hơn.
(Chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế OCD: Khi mắc bệnh, bệnh nhân thường suy nghĩ và có nỗi sợ không mong muốn liên tục xuất hiện, khiến họ phải lặp đi lặp lại các hành động cưỡng chế.)
"Em gái à, em là vợ của đồng chí nào vậy? Hôm nay chị còn thấy thấy đi với hai người nữa." Mọi người cùng một đi trên một chuyến xe hậu cần nên có ấn tượng với nhau cũng đúng. Người phụ nữ đó nói tiếp: "Đúng rồi, chị sống ở hộ thứ hai dãy số bốn của khu nhà một tầng."
Nhà ở được cấp cho quân nhân chia làm ba khu, khu nhà một tầng, khu nhà ngang và khu ký túc xá quân nhân. Nhà một tầng có sân riêng, rất nhiều người đều thích ở nhà một tầng, bởi vì không gian của nhà một tâng rộng hơn so với nhà ngang. Nhưng không phải ai cũng có thể xin được vào khu đó, bởi vì khu nhà thấp cầu lớn hơn cung nên cứ xổng ra một căn là có người nộp đơn xin ngay.
Vu Tiếu nói: "Em cũng sống ở khu nhà một tầng, căn nhà sau cùng của dãy cuối. Chồng của em tên là Kha Cảnh Dương, khi nào rảnh rỗi chị đến chơi nhé. Em mới đến nơi này, rất nhiều chuyện không hiểu, còn phải nhờ chị chỉ bảo thêm."
Kha Cảnh Dương là ai? Gia quyến của các quân nhân trên xe hậu cân đều không biết anh. Cũng không phải là anh không có tiếng tăm gì, mà vì lúc trước anh độc thân, lại sống trong ký túc xá nam, do đó những người theo quân không biết anh cũng không phải là chuyện lạ. Nếu sống trong khu nhà dành cho gia đình quân nhân, ngày ngày đi vào đi ra, gặp rồi ắt sẽ quen.
Người phụ nữ: "Vậy thì tốt, con người chị giỏi nhất là nhiệt tình hiếu khách, ai theo quân cũng biết chị. Chồng của chị tên là Ngô Quốc Dân, nhà chị có hai trai một gái, nhìn tuổi tác của em có vẻ còn trẻ, chắc là vẫn chưa có con nhỉ?"
Vu Tiếu gật đầu nói: "Em mới kết hôn vào ngày tám tháng tư, năm nay mười bảy tuổi."
Người phụ nữ: "Mới mười bảy tuổi thôi à, vậy thì vẫn chưa thể lĩnh chứng rồi. Ôi chao, chúng ta gặp nhau muộn quá, nếu có thể quen nhau sớm hơn thì tốt rồi. Đồng chí này, chị nói em hay, vợ chồng chưa lĩnh chứng thì chớ vội chung phòng. Chị đã thấy nhiều cặp vợ chồng chưa lĩnh chứng sau khi cùng phòng một thời gian, người nam lật mặt không muốn chịu trách nhiệm. Chứng nhận kết hôn còn chưa có, đàn ông muốn lật lọng thì chỉ có phụ nữ chúng ta là khổ."
Vu Tiếu ngạc nhiên đến ngây người, thời đại này vẫn còn phụ nữ có tư tưởng tự vệ cao như vậy? Đúng là khiến cô choáng váng đến mức chưa kịp hoàn hồn.
"Cô đừng có nói bừa." Có người lập tức mở miệng: "Xem cô dọa người ta rồi kia nếu vợ chồng người ta xảy ra chuyện gì là do cô hết." Nói xong, người đó lại mỉm cười trấn an Vu Tiếu: "Em gái đừng nghe cô ta nói bậy, cả ngày nhàn rỗi đến hoảng, đó giờ toàn cổ vũ chia tay chưa từng khuyên giải hòa hợp, ngày nào cũng ngóng trông vợ chồng nhà khác ly hôn thôi."
Vu Tiếu chỉ cười chứ không nói. Trên thực tế, cô rất tán đồng với những gì mà người phụ nữ kia đã nói. Phụ nữ chi nên cùng phòng sau khi đã lĩnh chứng mới tốt, bởi vì thời đại này vẫn còn đặt nặng sự trinh trắng của nữ giới. Mà sau này, tư tưởng của con người trở nên thoáng hơn, rất nhiều người phát sinh quan hệ trước hôn nhân, cho nên nam nữ kết hôn cũng không quá khúc mắt chuyện nhà gái có còn trinh hay không.
Nhưng nói đến cùng, mặc kệ là thời đại này hay là đời sau, xã hội luôn nhìn phụ nữ với cái nhìn hà khắc hơn. Lấy đời sau làm ví dụ, dù tư tưởng đã cởi mở hơn, nhưng trước sau chỉ có người hỏi phụ nữ có còn trinh hay không, chứ hiếm ai hỏi đàn ông vấn đề đó.
Cho nên từ trước đến nay chưa từng có sự công bằng giữa nam và nữ. Cũng giống như phụ nữ luôn quen với việc đặt mình vào thế yếu vậy.
Mấy người phụ nữ trên xe thấy Vu Tiếu im lặng thì cũng không nói gì nữa. Bọn họ nghĩ cô gái trẻ da mặt mỏng, với lại xe hậu cần cũng chuẩn bị nổ máy, trong âm thanh động cơ ầm ầm vang vọng, ai còn nhớ đến việc nói chuyện phiem chứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận