Thập Niên 60: Trở Thành Bạn Thân Nữ Phản Diện

Chương 76:

Chương 76:Chương 76:
Kim Linh và Lâm Ái Dao đều không có ý kiến, cô ấy suy nghĩ một chút rồi nói: "Tôi thấy tài nghệ nấu nướng của thanh niên trí thức Vu rất tốt, hay là sau này chúng ta cũng phân công như vậy nhé?"
Triệu Bảo Lan vừa muốn đồng ý, Châu Mật Hồng đã nói: "Để chúng tôi suy nghĩ đã."
Kim Linh cũng không miễn cưỡng.
Điền Tinh Tinh và Triệu Bảo Lan có chút không hiểu, không phải bữa tối ăn chung rất tốt sao? Sao lại giở quẻ rồi?
Kim Linh và Lâm Ái Dao ở trong sân rửa bát, nghe thấy tiếng gọi từ phía khu ký túc xá của các thanh niên trí thức nam: "Kim Linh, cô có ở đó không? Anh là Đỗ Hữu Vọng." Tuy cách bức tường, nhưng vì sát nhau nên vẫn nghe được tiếng từ bên kia tường.
"Có, anh Đỗ có chuyện gì sao?" Kim Linh hỏi. Tuy cô ấy xuống nông thôn sớm, nhưng tuổi tác lại nhỏ, lúc Đỗ Hữu Vọng xuống nông thôn đã mười tám, nay là hai mươi, vì vậy mấy thanh niên trí thức khác thường gọi anh ta là anh Đỗ.
Đỗ Hữu Vọng nói: "Anh có chuyện muốn thương lượng với cô, cô có thể ra ngoài một lát không?"
Kim Linh nói: "Tôi ra ngay đây." Cô ấy và Lâm Ái Dao nhanh nhẹn rửa bát xong, sau đó vội vã ra ngoài. Vu Tiếu và Châu Mật Hồng đã về phòng riêng, Châu Mật Hồng nói: "Tiếu Tiếu, chúng ta đến hộ gia đình mà Nhậm Sóc ở nhờ đi, không phải muốn mời bà nội nhà đó nấu cơm giúp chúng ta sao? Như vậy thì sau khi tan làm có thể đỡ mệt do phải tự mình nấu."
Vu Tiếu nói: "Được nha."
Vu Tiếu theo Châu Mật Hồng ra ngoài, vô tình thấy Kim Linh đang nói chuyện với Đỗ Hữu Vọng ở trước cổng vào. Kim Linh thấy hai người ra ngoài thì chào hỏi: "Hai người ra ngoài à?"
Châu Mật Hồng nói: "Ừ, chúng tôi ra ngoài một lát, xong việc sẽ và. "
Sau khi cách ký túc xá thanh niên trí thức khá xa, Châu Mật Hồng hỏi: "Tiếu Tiếu, cậu còn nhớ tên của hộ gia đình đó không? Đời trước mình không lưu ý"
Vu Tiếu biết cốt truyện nên đương nhiên biết chuyện này: "Hộ gia đình đó họ Tống, có chút quan hệ thân thích với nhà của Tống Mãn Đường, trong nhà có một phụ nữ tầm năm mươi tuổi và cháu nội tám tuổi." Bà cụ Tống đã lớn tuổi, cho nên Nhậm Sóc ở đó cũng không truyền ra tin đồn không hay ho gì, mà Nhậm Sóc ở đó cũng rất yên tâm.
Châu Mật Hồng nghe xong thì cười nói: "Vậy Bà cụ Tống sẽ giúp chúng ta nấu cơm sao?"
Vu Tiếu nói: "Mật Hồng xinh đẹp như vậy, chỉ cần cậu mở miệng, bà ấy nhất định sẽ đồng ý." Châu Mật Hồng càng vui vẻ hơn: "Tiếu Tiếu, cậu so với trước còn nói chuyện dễ nghe hơn nhiều."
Vu Tiếu cũng mỉm cười nói: "Đều đã chết một lần rồi, tự nhiên sẽ học được thông minh hơn."
Châu Mật Hồng nghe vậy thì có chút bi thương, nhưng rất nhanh bình ổn lại: "May là sau khi chúng ta trở lại không phải lẻ loi một mình."
Vu Tiếu đột nhiên nghĩ ra một cách: "Mật Hồng, cậu có thể nói ba mẹ cậu điều cậu về thủ đô hay không?" Nếu Châu Mật Hồng có thể trở lại thủ đô, cho dù nữ chính xuyên sách có đến, thì hào quang của cô ta tính là cái gì chứ? Chẳng nhe có thể chiếu đến tận thủ đô? Đừng quên khoảng cách giữa hai nơi chính là mười vạn tám nghìn ki-lô-mét đấy.
Châu Mật Hồng sửng sốt, nhớ đến đời trước, trước khi xuống nông thôn, mẹ của cô ấy từng nói rằng nếu như ở nông thôn khổ quá thì phải nói cho người nhà biết, trong nhà sẽ nghĩ cách đón cô ấy về. Nhưng: "Nếu mình ve rồi thì cậu phải làm sao?"
Trong kịch bản ban đầu, Châu Mật Hồng không yên tâm để nguyên chủ thật thà ở lại đây một mình nên cũng không nhắc chuyện này với người nhà. Nhưng bây giờ, khi nghe Vu Tiếu nhắc đến, trong lòng Châu Mật Hồng bỗng có suy nghĩ.
Vu Tiếu nói: "Mình không sao, chỉ cần cậu có thể quay về." Nghĩ đến chuyện Châu Mật Hồng không bỏ được mình, cô lại nói: "Sau khi cậu quay về, cậu có thể nghĩ cách giúp mình mà, nghĩ cách đưa mình về luôn." Châu Mật Hồng ngâm một lúc rồi nói: "Bây giờ muốn trở lại thành phố không dễ, nhưng cách nhanh nhất là kết hôn với người ở thành phố. "
Bạn cần đăng nhập để bình luận