Thập Niên 60: Trở Thành Bạn Thân Nữ Phản Diện

Chương 337:

Chương 337:Chương 337:
"Tám rưỡi mở cuộc họp?" Chương Tiểu Phân lại bắt đầu buôn chuyện: "Trợ lý Vu, có thể tiết lộ một chút về nội dung chính của cuộc họp không?" Tính ra, người của phòng bếp của bọn họ rất ít khi tham gia các cuộc họp, dù sao ở trên một số phương diện, bọn họ không phải là phần tử trí thức, còn những người ngồi văn phòng chính là phần tử trí thức, cho nên chuyện mở họp là chuyện của các nhân viên văn phòng.
Nghe thấy Chương Tiểu Phân hỏi chuyện, tất cả mọi người đang có mặt trong phòng bếp cũng nhìn Vu Tiếu, Vu Tiếu lễ phép nói: "Em cũng không biết, chủ nhiệm không nói với em. Nhưng mà cũng sắp tám giờ rưỡi rồi, mọi người sẽ biết ngay thôi, không cần lo lắng." Tất nhiên Vu Tiếu sẽ không tiết lộ, lỡ như mở họp không phải nội dung đó thì sao? Vậy không phải tự vả miệng mình sao? Hơn nữa, làm trợ lý của chủ nhiệm, nhất định phải kín miệng.
Rất nhanh đã đến tám giờ ba mươi phút, tất cả mọi người đều đến văn phòng.
Chủ nhiệm đứng ở phía trước, nhìn tất cả các nhân viên của tiệm cơm, thật ra tất cả nhân viên của tiệm cơm cũng chỉ có mười mấy người: "Các đồng chí, lâu lắm rồi chúng ta chưa mở họp toàn bộ nhân viên, lần mở họp trước chính là đầu năm. Hôm nay mở cuộc họp này, cũng không phải tin tức øì tốt, chắc gần đây mọi người cũng chú ý, việc làm ăn của tiệm cơm của chúng ta càng ngày càng đi xuống, chúng ta là tiệm cơm quốc doanh, tiệm cơm sẽ không đóng cửa, nhưng mà làm ăn càng ngày càng kém thì sẽ phải cắt giảm nhân viên. Nếu cắt giảm nhân viên thì cắt giảm nhân viên thời vụ đầu tiên."
Có hai người là nhân viên thời vụ, chính là hai nhân viên rửa đồ ăn.
Vừa nghe chủ nhiệm nói như vậy, hai nhân viên rửa đồ ăn đều hoảng sợ.
Không khí yên tĩnh bao trùm toàn bộ văn phòng, chủ nhiệm nói như vậy, mọi người cũng không biết phải nói như thế nào. Hoặc là nói, mọi người cũng không lo lắng cho số phận của hai công nhân rửa đồ ăn. Người khác bị đuổi việc thì liên quan gì đến mình?
Đầu bếp Tô nói: "Nếu cắt giảm công nhân rửa đồ ăn, vậy đến lúc đó ai sẽ là người rửa?" Sẽ không muốn một đầu bếp chính như ông ấy đi rửa đồ ăn chứ? Chắc chắn ông ấy sẽ không làm.
Chương Tiểu Phân: "Đúng vậy, nếu như vậy sẽ không có ai rửa đồ ăn."
Trợ thủ của đầu bếp Tô cúi đầu, muốn giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, bởi vì anh ta cảm thấy nếu cắt giảm nhân công rửa đồ ăn, việc rửa đồ ăn nhất định sẽ rơi vào người anh ta, chắc chắn không thể để đầu bếp chính làm, đúng không? Ra ngoài nói là trợ thủ của đầu bếp chính thì còn có mặt mũi, nếu bây giờ làm công việc rửa đồ ăn, vậy thì mất mặt lắm. Vả lại công việc này không chỉ mất mặt, mà còn rất mệt.
Công việc rất bẩn, lại còn phải làm rất nhiều.
Chủ nhiệm cũng không ngốc, thấy bọn họ im lặng thì cũng hiểu suy nghĩ của bọn họ: "Vậy, đối với tương lai phát triển của tiệm cơm của chúng ta, mọi người có ý tưởng gì không? Phải làm như thế nào mới có thể tăng doanh thu và không cần cắt giảm nhân viên."
Sau câu nói của chủ nhiệm, văn phòng lại rơi vào im lặng.
Thực ra con người ở thời đại nào cũng như nhau, sẽ không quan tâm những chuyện không liên quan đến mình. Kỳ thật Vu Tiếu cũng nghĩ như vậy. Nếu cô là công nhân, công ty cắt giảm nhân viên không cắt đến mình, cô cũng sẽ không lo lắng, dù sao cũng không liên quan đến cô. Người có suy nghĩ như vậy không chỉ có Vu Tiếu, mà còn có mấy người kế toán Dư, bọn họ đều là những người không lo lắng việc làm ăn của tiệm cơm.
Người duy nhất lo lắng cho tiệm cơm, có lễ chính là chủ nhiệm.
Tất nhiên chủ nhiệm cũng biết rõ suy nghĩ của bọn họ, tuy rằng hiện nay đang kêu gọi khẩu hiệu, muốn làm gì phải có ý thức cao, nhưng mà kêu gọi cũng chỉ là kêu gọi mà thôi. Ông ấy tiếp tục nói: "Mọi người thử nghĩ cách xem, nếu làm tốt, tôi sẽ làm đơn lên cấp trên, xin tăng cấp bậc cho người đó. Như vậy, tiền lương của người đó sẽ được tăng lên."
Bạn cần đăng nhập để bình luận