Thập Niên 60: Trở Thành Bạn Thân Nữ Phản Diện
Chương 419:
Trên đường Kha Cảnh Dương đi gánh nước lại có rất nhiều người chào hỏi anh: "Cảnh Dương đấy à, cháu về ăn tết hả? Vợ cháu về chưa?"
"Cảnh Dương đấy à, mấy hôm trước mẹ cháu vẫn còn nói về hai đứa."
"Đúng vậy, rốt cuộc cháu đã về rồi."
Kha Cảnh Dương cười nói: "Vợ cháu cũng về rồi, gần đây công việc của cô ấy tương đối bận, vì vậy về hơi muộn, cháu chúc mừng năm mới mọi người trước nhé."
"Chúc mừng năm mới, chúc mừng năm mới."
"Đây là năm đầu tiên đón tết sau khi hai đứa kết hôn đúng không."
Lúc Kha Cảnh Dương gánh nước trở về phát hiện trong nhà toàn là người, có người bên nhà họ Kha, có người bên nhà họ Phạm, người lớn trẻ nhỏ đều đến, mà vợ anh đang cầm kẹo hoa quả chiêu đãi mọi người.
Lúc này Kha Cảnh Dương mới phát hiện, vợ anh có quan hệ tốt tốt với cả hai bên nhà họ Kha và nhà họ Phạm, ít nhất còn tốt hơn anh. Đặc biệt là những người vây lấy cô kia, anh chưa từng được vây lấy như vậy đâu.
Nếu như Vu Tiếu biết suy nghĩ của anh, cô chắc chắn sẽ nói, người anh em, đây không phải là do nhân duyên của cô tốt mà là do sức hấp dẫn của kẹo hoa quả và các loại phiếu quá lớn.
Trẻ con hai nhà đến vì kẹo hoa quả, người hai nhà đều biết vợ chồng họ về chắc chắn có mang đồ về. Mà người lớn hai nhà đến quả thực cũng vì phiếu, muốn đổi ít phiếu.
Vì vậy đợi sau khi bọn họ rời khỏi, phiếu mà Vu Tiếu có đều đã đổi cho bọn họ, ví dụ như phiếu vải, phiếu đường, phiếu công nghiệp, những phiếu này đều là phúc lợi của cô và Kha Cảnh Dương, dù sao bọn họ cũng không dùng đến, đổi cho họ hàng cũng không sao.
Sau khi những người này đi, bà Kha nói: "Tiếu Tiếu, con tốt bụng quá."
Vu Tiếu chẳng hề tốt bụng cười nói: "Những phiếu chúng con cần dùng con đều để riêng ra rồi, số phiếu này chúng con để lại cũng không dùng đến. Hơn nữa, đều là họ hàng hai bên, cùng trong một thôn, đưa những cái này cho bọn họ, lúc chúng con không ở bên cha mẹ, bọn họ có thể giúp đỡ chăm sóc."
Bà Kha không phải không muốn đổi cho bọn họ, nhưng một lúc lấy ra nhiều phiếu như vậy, bà đúng là hơi không nỡ. Nhưng mà đây là tâm ý của con dâu, cũng là vì có người cùng chăm sóc hai ông bà, bà lại hơi cảm động. Cô con dâu này đúng là chọn đúng rồi: "À, Tiếu Tiếu à, hai đứa vẫn chưa ăn trưa đúng không? Mẹ đi nấu cho hai đứa bát mỳ." Kha Cảnh Dương bất đắc dĩ nói: "Mẹ, mẹ rốt cuộc đã nhớ ra chúng con chưa ăn cơm rồi."
Bà Kha nói: "Ai bảo con ngốc như vậy, về vào giờ này, con không biết đưa Tiếu Tiếu đến tiệm cơm quốc doanh ăn cơm xong rồi hãy về sao?"
Kha Cảnh Dương oan ức: "Mẹ, đây là do con dâu mẹ nhớ mẹ, vì vậy không chờ đợi được muốn về ngay, đến cả thời gian đến tiệm cơm quốc doanh ăn bữa cơm cũng không có."
Bà Kha biết con trai đang nói những lời hay để dỗ dành mình, nhưng bà cũng bằng lòng để con trai dỗ như vậy, vì vậy bà bĩu môi nói: "Vẫn là Tiếu Tiếu có lương tâm, chờ mong con, trước cửa đều mọc cỏ dại đầy rồi."
Kha Cảnh Dương: "...
Vu Tiếu cười ôm lấy cánh tay của bà Kha: "Mẹ, thực ra Cảnh Dương mới nhớ mẹ, chỉ là đàn ông mà, da mặt mỏng, ngại nói."
Bà Kha vỗ tay Vu Tiếu: "Mẹ biết rồi, Tiếu Tiếu con đừng an ủi mẹ." Mẹ con hai người vừa nói vừa đi về phía phòng bếp, một người giúp đốt lửa, một người làm mỳ.
Mùa đông được ăn một bát mỳ nóng hổi là một việc đáng để vui mừng, vì vậy vợ chồng hai người giải quyết vô cùng nhanh bữa trưa này.
Ăn trưa xong, hai người đưa đồ mang về cho bà Kha xử lý, họ lấy ra một vài đồ nhà mới cần dùng và đồ ăn vặt Vu Tiếu thích ăn, số còn lại đều đưa cho bà Kha, một số là Vu Tiếu đổi từ cửa hàng hệ thống. Bởi vì thủ trưởng cấp cao nhất từng nói, những vũ khí quốc gia cần này không cần cô lấy ra, vì vậy số điểm thiện cảm còn lại của Vu Tiếu cũng không dùng hết, nên cô đổi một vài đồ có tác dụng, ví dụ như sữa bột, thịt, bánh ngọt, đồ hộp. Đều là những đồ bên ngoài có thể mua được, có những thứ có thể để bà Kha mang đi khoe khoang.
Bà Kha nhìn một đống đồ lớn, cũng không biết nên phản ứng như nào, bà muốn nói con trai con dâu mua quá lãng phí, tiêu tiền lung tung. Nhưng bà lại không nói lên lời, đám trẻ mua về hiếu thuận mình, bà cũng không nỡ nói. Cuối cùng, bà Kha vừa tiếc tiền vừa vui vẻ nhận lấy.
Tối hôm đó, Kha Cảnh Dương và Vu Tiếu ở lại nhà mới, bố cục nhà mới làm theo thiết kế của Vu Tiếu, nhà gạch bên trong được quét vôi trắng, rộng rãi thoáng mát, với lại đã được hong lâu nên không còn mùi gì nữa. Quan trọng hơn là đồ dùng bên trong là mới hoàn toàn, cũng hết mùi rồi, những thứ này đều là nhờ anh cả Kha làm, anh cả Kha năm nay làm bộ đồ dùng trong nhà này cho bọn họ cũng kiếm được ít tiền.
Nhưng mà vẫn còn một chỗ không tốt đó chính là Phạm Gia Câu chưa có điện.
Vì vậy Vu Tiếu định dùng đèn pin làm bóng đèn, treo trên trần nhà bật tắt không tiện, nhưng có thể coi như đèn treo tường, như vậy bật tắt cũng tiện.
Bà Kha nhìn bọn họ bày đèn pin, nhìn căn phòng sau khi có ánh sáng của đèn pin chiếu vào thì sáng hơn đèn dầu rất nhiều, bà không nhịn được nói: "Tiếu Tiếu à, bên Ao Tử Sơn mà trước đây con Ở, bên đó sắp có điện rồi."
Vu Tiếu hơi bất ngờ, nhưng mà cô nghĩ xong cũng hiểu: "Bởi vì trang trại lợn sao?" Bởi vì có hào quang của nữ chính nên Kim Linh nuôi lợn rất thành công, có trang trại lợn lượng thịt lợn của toàn thành phố có thể lấy từ Ao Tử Sơn, như vậy Ao Tử Sơn phải mở đường, cho nên Ao Tử Sơn sẽ càng phát triển hơn, có điện cũng là chuyện bình thường mà thôi.
Bà Kha nói: "Đúng vậy, nhưng mà nghe nói đợi sau khi Ao Tử Sơn có điện thì sẽ đến lượt Phạm Gia Câu chúng ta. Nghe đại đội trưởng nói, cũng bởi vì việc của con cho nên sau khi Ao Tử Sơn có điện mới có phần của Phạm Gia Câu chúng ta. Nhưng mà, đường núi của Phạm Gia Câu chúng ta xe không đi được, người của bên điện lực đến lắp điện cũng không vào được. Vì vậy đầu năm sau, đại đội trưởng sẽ tổ chức xây dựng đường, xây đường là vì cả thôn, sẽ tính người đến làm nhưng không được tính công điểm, vì vậy mỗi nhà đều phải phái người đến, đợi sau khi xây dựng xong sẽ tổng kết, công điểm nhà nào nhiều hơn công điểm quy định thì sẽ trợ cấp tiền, nếu như không đủ công điểm quy định thì phải nộp tiền, tiền nộp có thể trực tiếp trừ trong tiền công điểm làm việc dưới ruộng."
Vu Tiếu nói: "Vậy rất tốt, như vậy vô cùng công bằng, việc có lợi cho cả thôn đương nhiên phải tổ chức cùng làm. Vậy nhà chúng ta trực tiếp nộp tiền luôn, cha mẹ với ông nội tuổi tác đã cao, đi làm đổi lương thực đã đủ mệt rồi, việc xây đường thì thôi mẹ ạ, trong thôn có nhiều thanh niên, bọn họ bằng lòng đi kiếm số tiền này."
Bà Kha không quan tâm nói: "Không sao không sao, chúng ta có thể làm chuyện nhẹ nhàng, được phần nào hay phần đó, con yên tâm, chúng ta sẽ chú ý sức khỏe."
Vu Tiếu nghĩ rồi nói: "Mẹ, nhà chúng ta có rất nhiều tiền mà, con và Cảnh Dương có không ít tiền tiết kiệm, vì vậy mẹ đừng lo lắng vấn đề tiền bạc." Nói thực thì vì kế hoạch thức ăn suất, mặc dù chức vụ của cô không thay đổi nhưng lương đã tăng lên rất nhiều, mỗi tháng bảy mươi lăm đồng. Hơn nữa, chi nhánh là do bọn họ tự phát triển, cho dù lợi nhuận phải nộp cho chính phủ, nhưng mỗi tháng Vu Tiếu đều có tiền thường, vì vậy bây giờ cô đã có hơn một nghìn đồng rồi. Lương năm nay của cô cộng thêm lương của Kha Cảnh Dương, với cả tiền thưởng cùng số tiền tiết kiệm trước đó cộng lại đã sắp ba nghìn.
Bà Kha nhìn con dâu, lòng bà nóng lên, có con dâu nhà ai lại nói cho mẹ chồng mình có bao nhiêu tiền tiết kiệm chứ? Con dâu nhà bà lại vì lo lắng bà vất vả kiếm tiền nên nói cho bà biết số tiền cô tiết kiệm được, quả nhiên là con dâu bà lựa chọn, một lòng với bà.
Hai mẹ con nói chuyện trong phòng một lúc, chủ đề xoay quanh những chuyện bát quái trong thôn. Bà Kha bình thường một mình cũng thấy chán, bây giờ có người để nói chuyện bà rất vui mừng. Cuối cùng Kha Cảnh Dương bất đắc dĩ nói: "Mẹ, không bằng tối nay mẹ với vợ con ngủ cùng nhau đi."
Bà Kha sao có thể không biết con trai mình đang đuổi người, cuối cùng bà hết cách nói: "Đồ vô lương tâm nhà con." Sau đó bà nói với Vu Tiếu: "Tiếu Tiếu, con ngủ sớm đi, ngày mai chúng ta lại nói tiếp."
Vu Tiếu cười nói: "Thực ra hôm nay con và mẹ ngủ chung cũng được, hơn nữa lâu lắm rồi con không được nói chuyện với mẹ.”
Bà Kha đang định nói thì Kha Cảnh Dương đã đẩy mẹ ra khỏi phòng: "Mẹ, lúc mẹ về nhớ đóng cửa nhé."
Bà Kha tức giận đứng ở cửa mắng to: "Thằng nhóc nhà con, ngày mai mẹ không làm cơm cho con ăn nữa."
Vu Tiếu thấy vậy rất bất đắc dĩ: "Anh lại bắt nat mẹ anh vì bà quá thành thật."
"Thành thật? Lời này em có tin không?" Kha Cảnh Dương lên giường ôm lấy cô: "Mẹ rõ ràng đang cản trở anh ăn bữa thịt cá lớn."
Vu Tiếu nhắc nhở anh: "... Tắt đèn, tắt đèn."
"Tắt đèn làm gì? Anh muốn nhìn em rõ hơn."
"Anh buồn nôn thế... ấy... anh làm gì..." "Làm gi em không biết hả?"
"Kha Cảnh Dương..."
"Em nói xem anh đang làm gì?”
Ngày hôm sau.
Trời mùa đông, hai người đều lười biếng nằm trong chăn. Tối qua bởi vì ở trong nhà, bên cạnh lại không có ai, vì vậy cách âm rất tốt, cũng không sợ bị người khác nghe thấy, nên náo loạn cả một buổi tối, đến tận nửa đêm hai người mới ngủ. Cho nên hôm nay đương nhiên muốn ngủ nướng, với cả trời lạnh nên không muốn dậy.
Bà Kha thì dậy từ sáng sớm làm đồ ăn sáng cho con trai và con dâu, nhưng mà thấy mặt trời đã lên cao rồi mà hai người vẫn chưa dậy, bà cũng không đi giục, bà ủ ấm bữa sáng rồi ra ngoài chơi. Bà Kha đi dạo một vòng, người trong thôn đều biết con trai, con dâu bà về rồi, không những về còn mang cho bà rất nhiều đồ ăn ngon.
Về việc này Vu Tiếu và Kha Cảnh Dương đều không biết. Đợi đến lúc bọn họ tỉnh dậy đã sắp đến bữa trưa rồi, bữa trưa hôm nay ăn sớm, bởi vì tối còn ăn bữa cơm tất niên, người mấy nhà anh chị của nhà họ Kha đều đến, nên phải ăn cơm trưa sớm, sau đó bà Kha cùng mấy người con dâu bắt đầu chuẩn bị cơm tất niên.
Sau bữa cơm trưa, mọi người đã đến. Bạch Tiểu Hoa ôm con gái nhỏ mới đầy tháng chưa bao lâu nói muốn cho thím út xem, cô ấy còn nói: "Thím a, thím học nhiều, thím đặt tên giúp con gái cháu với."
"Đặt tên?" Vu Tiếu không phải người trong ngành: "Thím không được, thím không được."
Chị dâu cả Kha nói: "Đúng, đúng, đúng, em dâu, em là người có học, em đặt tên cho cháu gái chị đi, tên của chị gái nó là Miêu, miêu trong từ cây mạ (hòa miêu), cũng giống như cây mạ lớn thành thóc, ý nghĩa là sau này có thể ăn no sống sung túc."
Bạn cần đăng nhập để bình luận