Thập Niên 60: Trở Thành Bạn Thân Nữ Phản Diện

Chương 89:

Chương 89:Chương 89:
Vu Tiếu mỉm cười, dịu dàng đến cùng cực: "Vậy thời đại này có tem không?"
Hệ thống nguyên chủ đang kiểm tra: "... Có."
Vu Tiếu không hiểu lắm về tem, bởi vì cô không có đam mê này, nhưng cha cô lại rất yêu thích sưu tập tem. Dường như người sinh ra vào những năm bảy mươi, tám mươi đều có sở thích sưu tập tem, bởi vì khi những người sinh ra vào thời gian đó học xong cấp ba thì kỳ thi đại học đã được phục hồi rất lâu rồi. Bạn học của mọi người sẽ thi vào những trường cấp ba và những trường đại học khác nhau, đi đến những nơi khác nhau trên khắp mọi miền đất nước. Mà thông tin khi đó còn chưa phát triển, phương thức liên lạc của mọi người chính là viết thư, từ đó các loại tem đẹp mắt cũng thuận thế nước lên thì thuyền lên, hứng thú sưu tập tem của mọi người vì vậy mà ra đời.
Cha của Vu Tiếu thích sưu tập tem, cô từng thấy mấy bộ tem trong phòng sách của cha, trong đó có con tem ánh sáng Thiên An Môn được phát hành năm 1956. Con tem ánh sáng Thiên An Môn thể hiện khung cảnh Thiên An Môn vào buổi sáng sớm, đáng tiếc là điều kiện in ấn thời đó còn nhiều hạn chế nên hiệu quả in ra không được tốt, do đó bị đình chỉ phát hành. Sau đó bộ tem bị thu hồi, nhưng vẫn có một số ấn bản trước đó lọt ra ngoài. Từ đó bộ tem này trở thành trân phẩm quý hiếm. Và tất nhiên vẫn còn rất nhiều trân phẩm tem khác nữa, nếu cửa hàng của hệ thống đã có thì Vu Tiếu cũng không định mua tem ở bưu điện nữa. Cô lấy thư mình viết cho nhà họ Vu và thư Châu Mật Hồng viết cho người nhà ra.
Bưu điện ở rất gần Cung Tiêu Xã, hai người nhanh chóng đến Cung Tiêu Xã, Châu Mật Hồng phải trông chừng xe đạp nên một mình Vu Tiếu đi vào bên trong. Cô tìm đến quầy bán thịt của Cung Tiêu Xã trước, trước cửa sổ treo tấm bảng đã bán hết, nhìn là biết hôm nay sẽ không mua được thịt. Sau đó cô lại đến quầy hàng bán mứt quả và đồ ăn vặt. Bởi vì Cung Tiêu Xã ở thị trấn ít người nên chỉ cần có mấy người đến sẽ hấp dẫn sự chú ý ngay, huống chi còn là một người đàn ông mặc quân phục.
Vu Tiếu qua đó thì thấy một nam một nữ đang đứng trước quầy, người nam mặc quần áo ran ri, áo trắng tay ngắn, người nữ thì mặc quần đen với áo sơ mỉ hoa nhí.
Khi Vu Tiếu đi qua đó, hai người liếc Vu Tiếu một cái, Vu Tiếu cũng nhìn bọn họ một cái, tim đập thình thịch, đẹp trai quá đi.
"Nhìn cái gì mà nhìn?" Cô nàng kia chế nhạo: "Đúng là thời buổi này loại người nào cũng có thể tới Cung Tiêu Xã mà."
Hôm nay Vu Tiếu mặc quần áo của nguyên chủ, quần áo mới đều là đồ mùa đông, bây giờ lấy ra mặc thì quá sớm. Quần áo của nguyên chủ đã khá cũ, lại có rất nhiều chỗ vá. Vu Tiếu không quan tâm chuyện quần áo trên người bị người khác coi thường, có một câu thế này, chỉ cần tôi không xấu hổ, xấu hổ chính là người khác. Hơn nữa, cô vốn là phú nhị đại, có thứ gì tốt mà cô chưa từng dùng chứ? Cô nào phải là người sẽ để ý những thứ đó. Cũng giống như việc mua những món đồ xa xỉ, người của gia đình giàu sang quyền quý sẽ theo đuổi một thứ có phải là đồ xa xi hay không ư? Chỉ có người nghèo mới quan tâm đến điều đó. Cho nên đối với lời nói của cô gái này, cô xem thường không muốn để ý. Vu Tiếu nói với nhân viên bán hàng: "Tôi muốn một ký đường đỏ, nửa ký kẹo trái cây."
"Nông dân không hiểu quy củ, không biết thứ tự có trước sau hay sao? Tôi đến trước, cô phải xếp hàng." Cô gái đó lại lên tiếng, dáng vẻ ăn trên ngồi trước.
Vu Tiếu trợn trắng mắt, không muốn cãi nhau với cô ta.
Cô gái cho rằng Vu Tiếu sợ mình, lập tức nói với nhân viên bán hàng: "Lấy cho tôi nửa ký kẹo sữa thỏ trắng, thêm một phần tư ký bánh ngọt, hai hộp trái cây. Nhiêu đó đã, à, đồ ở đây ít quá, không nhiều như ở trung tâm thương mại." Khoe khoang như vậy, ý là ghét bỏ nơi này chứ gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận