Thập Niên 60: Trở Thành Bạn Thân Nữ Phản Diện
Chương 399:
Ngày hôm sau, Vu Tiếu gọi điện thoại từ bệnh viện cho Trương Vân Đóa, nói rõ tình hình với cô ấy, sau đó xin nghỉ không đến. Hôm nay vừa hay là thứ bảy, ngày mai chủ nhật được nghỉ.
Cả ngày ở bệnh viện, bởi vì có Vu Tiếu ở cùng nên vợ Thi Cần không tiếp tục ngồi trước cửa nhà xác nữa, cô ấy đi qua đi lại trong bệnh viện. Đa số thời gian cô ấy cứ im lặng bước đi như vậy, sau đó nhìn xung quanh, người bên cạnh không nhận ra điều gì nhưng Vu Tiếu có thể cảm nhận được sự đau lòng của cô ấy.
Nhà họ Thi đến vào trưa ngày hôm đó, người đến là ông Thi và anh trai cả của Thi Cần, bọn họ nhìn di thể của Thi Cần một cái rồi đưa Thi Cần đi hỏa táng.
Chuyện hậu sự của Thi Cần xử lý rất nhanh, buổi chiều lãnh đạo của quân doanh đến nói chuyện tiền thăm viếng của Thi Cần: "Ở đây có một nghìn đồng tiền thăm viếng, bên trên cảm ơn tất cả những øì đồng chí Thi Cần đã hi sinh vì đất nước, còn về việc anh ấy hi sinh, chúng tôi rất xin lỗi."
Ông Thi: "Khoản tiền này chúng tôi không cần, đưa cho vợ Thi Cần đi."
Vợ Thi Cần: "Cha, khoản tiền này mọi người nhận lấy đi. "
"Không cần." Ông Thi ngắt lời của vợ Thi Cần: "Năm đó gia đình nghèo khó, không nuôi được nhiều con như vậy, vì vậy đưa Thi Cần đến nhà con. Cho dù là việc cho nó đọc sách học chữ, học đạo lý làm người, hay là từng miếng cơm manh áo, đều là do nhà con đưa, nhà con dạy. Vì vậy nó là người nhà con, tất cả của nó cũng thuộc về nhà con." Năm đó đưa con đi, ông Thi cũng đau lòng, vì vậy tiền thăm viếng của con trai ông ấy không muốn nhận.
Vợ Thi Cần: "Cha, cha đừng nói như vậy, anh ấy dù sao cũng là con của cha."
Ông Thi xua tay: "Tiền này con nhận lấy đi, nó mãi là con cha, vì vậy cha có quyền sắp xếp việc của nó. Còn về con, nếu tạm thời con không muốn đến nơi khác, có thể theo cha về quê, nếu như con có sắp xếp khác, chúng ta cũng không phản đối. Nhưng mà con à, con phải nhớ rằng, nhà chúng ta vĩnh viễn là nhà của con." Về việc của con dâu, trước khi bọn họ đến đã bàn bạc rồi, con dâu vẫn còn trẻ, lại chưa có con, vì vậy bọn họ sẽ không ép con dâu phải thủ tiết với con trai họ.
Vợ Thi Cần trâm mặc rất lâu rồi nhận lấy tiền: "Con về cùng mọi người." Sau khi chôn tro cốt của Thi Cần ở quê nhà, sau này cô ấy sẽ ở lại bên đó, có lẽ cả đời này... sẽ không đi nữa.
Ông Thi gật đầu không nói gì nữa.
Việc bên này xử lý xong rồi, vợ Thi Cần về nhà thu dọn hàng lý, ngày hôm sau, cô ấy và người nhà họ Thi cùng đi. Vu Tiếu đặc biệt dậy sớm tiễn cô ấy đến cửa quân doanh, cô nhìn cô ấy lên xe: "Chị, nếu như có việc gì có thể gọi điện cho em, gọi điện không tiện thì viết thư."
Vợ Thi Cần gật đầu, từ sau khi nhà cô ấy xảy ra chuyện, cô ấy đã không còn người nào có thể tâm sự cùng, Vu Tiếu có thể nói là người bạn duy nhất của cô ấy.
Tiễn vợ Thi Cần đi rồi, Vu Tiếu liền đạp xe đi làm, cả bữa sáng cũng chưa kịp ăn.
Sau khi đến nơi, Vu Tiếu mới múc cho mình một bát cháo. Ngày nào tiệm cơm cũng chuẩn bị bữa sáng cho xưởng dệt, vì vậy nhân viên của tiệm cơm cũng có thể ăn.
Trương Vân Đóa thấy dáng vẻ Vu Tiếu chẳng có tí tỉnh thần nào, cũng biết vì việc của quân doanh, đồng thời cũng lo lắng. Không chỉ mình Vu Tiếu lo lắng cho Kha Cảnh Dương, cô ấy cũng lo lắng cho Xa Bình: "À đúng rồi Tiếu Tiếu, hôm nay mấy trợ lý kia sẽ đến chỗ chúng ta học đúng không?" Trương Vân Đóa chuyển chủ đề.
Nhắc đến cái này thì Vu Tiếu cũng tỉnh táo lại: "Đúng vậy, từ hôm nay bắt đầu, cô giáo Trương, những người đến thực tập này giao cho cậu."
Trương Vân Đóa nói: "Cậu yên tâm, chắc chắn sẽ không khiến cậu thất vọng."
Một lúc sau, lần lượt có người đến, là trợ lý của bảy tiệm cơm quốc doanh, trong đó có một người Vu Tiếu biết, là trợ lý Thôi. Kế hoạch thức ăn suất do Vu Tiếu nghĩ ra, Vu Tiếu là người bên chủ nhiệm Đới, vì vậy đương nhiên là trợ lý bên này đến học tập trước, mà bên này ngoài trợ lý Thôi thì trợ lý Hồ và trợ lý Lâm đã đến học từ lâu rồi.
"Trợ lý Vu, chúng ta lại gặp mặt rồi." Trợ lý Thôi ngượng ngùng chào hỏi Vu Tiếu. Trợ lý Thôi đương nhiên biết việc xảy ra trên xe, lúc chủ nhiệm Trương về còn mắng trợ lý Thôi vì việc này. Vì vậy mấy ngày nay trợ lý Thôi luôn thấp thỏm lo lắng, chỉ sợ đến đây sẽ bị Vu Tiếu chê cười.
Vu Tiếu cười cười: "Trợ lý Thôi đến rồi hả, có mang bản thảo của tôi đến không?"Thái độ của Vu Tiếu khách sáo, nhưng lời cô nói ra lại chẳng hề khách sáo.
Trợ lý Thôi lấy bản thảo ra: "Đây, đây, thực xin lỗi, kéo dài mất mấy ngày làm lỡ việc của cô." Thực ra là chỗ này hơi xa, cô ta đi lại không tiện. Sau đó chủ nhiệm Trương bảo cô ta để mấy ngày nữa đợi bà ta tham dự xong hội nghị từ thành phố trở về rồi qua học tập sau, vì vậy cô ta lỡ mất mấy ngày. Sớm biết vậy, dù đi cả đêm cô ta cũng phải mang đến cho cô.
Vu Tiếu nhận lấy bản thảo, thấy bản thảo không có vấn đề gì nên cô không nói gì khiến người ta khó xử nữa: "Trợ lý Thôi đợi thêm một lúc, người đến học đến đầy đủ, trợ lý Trương sẽ giảng giải cho mọi người cụ thể về kế hoạch thức ăn suất, tất cả việc học tập của mọi người sẽ do cô ấy toàn quyền phụ trách."
Trợ lý Thôi: "Ồ, được." Không lâu sau bảy trợ lý đã đến đủ, Trương Vân Đóa bắt đầu giảng giải về việc học tập cho bọn họ.
Chớp mắt một tuần đã trôi qua, Kha Cảnh Dương đi làm nhiệm vụ vẫn chưa thấy trở về. Ngày tháng không có Kha Cảnh Dương ở nhà, đến cả đi làm Vu Tiếu cũng cảm thấy vô vị.
Hôm nay, cô ủ rũ về đến nhà, lúc đến nhà, cô kinh ngạc, cửa sân mở. Vu Tiếu vội vàng đẩy xe chạy vào, không chỉ cửa sân mở mà cửa nhà cũng mỞ.
"Về rồi hả?" Kha Cảnh Dương từ phòng bếp đi ra, anh đang nấu nước nóng.
Vu Tiếu nhìn thấy anh thì ngây ra, cô quả thực không ngờ được Kha Cảnh Dương đã ve. Sau đó cô thả xe đạp xuống, chạy qua nhìn anh cẩn thận một lượt, cô còn hỏi: "Anh về rồi hả? Anh không bị thương chứ? Có chỗ nào bị thương không?" Cô thực sự lo lắng anh giấu cô, không nói gì cả.
Kha Cảnh Dương nhìn dáng vẻ bất an của cô, anh vội vàng kéo cô lại: "Anh không sao, vẫn bình thường, đừng nói là bị thương, đến cả đói bụng cũng không bị nữa là" Anh quả thực không bị thương, chỉ là trong quá trình làm nhiệm vụ thì kinh hồn bạt vía mà thôi: "Em đừng lo lắng, anh biết em ở nhà nhớ mong, nên anh sẽ vô cùng vô cùng cẩn thận."
Vu Tiếu thở phào nhẹ nhõm, sau đó cô lại kéo anh nói: "Anh biết không? Thi Cần ở nhà bên cạnh hi sinh rồi, chị dâu đã về quê anh ấy. Người đang bình thường sao lại..."
Kha Cảnh Dương nắm lấy tay cô: "Anh biết, lần này anh đi làm nhiệm vụ chính là đi chi viện cho nhiệm vụ của anh ấy, chỉ là lúc anh đến anh ấy đã hi sinh rồi" Nói đến việc này, Kha Cảnh Dương cũng hơi buồn, cho dù anh đã nhìn thấy vô số chiến hữu từng người từng người hi sinh, nhưng mỗi lần có chiến hữu hi sinh, anh vẫn cảm thấy khó chịu.
Vu Tiếu nghe thấy anh đi chi viện nhiệm vụ của Thi Cần, cô giật mình: "Vậy nhiệm vụ đó nhất định rất nguy hiểm."
Kha Cảnh Dương thẳng thắn nói: Không có nhiệm vụ nào là nhẹ nhàng cả, mỗi nhiệm vụ đều nguy hiểm, nhưng nhiệm vụ nào anh cũng sẽ vô cùng vô cùng cẩn trọng."
Vu Tiếu cũng biết mình hỏi rất ngốc nghếch, nên không hỏi chuyện nhiệm vụ nữa, có hỏi cũng vô nghĩa. Vì vậy cô kéo tay anh nói: "Mấy hôm nay anh ở ngoài ăn không ngon, chúng ta mau đến nhà ăn xem có món gì ngon không, để cho anh bồi bổ."
Kha Cảnh Dương: "Được. nhưng mà nước trong nồi vẫn đang đun, phải đợi củi cháy hết đã."
Vu Tiếu nói luôn: "Vậy anh ở nhà đợi, em đi mua thức ăn." Phải mua thêm mấy bát thịt để cho đồng chí Kha Cảnh Dương bồi bổ thân thể.
Kha Cảnh Dương nhìn dáng vẻ kích động của cô, không nhịn được bật cười, sự mỏi mệt giữa hai đầu mày cũng bớt đi nhiều: "Vậy được rồi, anh đợi em." Vu Tiếu lấy hộp cơm trong phòng bếp liền đi. Lúc đi ngang qua nhà Thi Cần nghe thấy có tiếng nói, cô nhìn vào bên trong thấy hai đứa trẻ đang chơi trong sân, cửa nhà cũng đang mở, có thể nghe thấy tiếng nói chuyện, đây là... có người vào ở rồi?
Vu Tiếu nhớ hôm qua không có, vậy thì là sáng ngày hôm nay dọn vào. Kể ra thì lúc cô tan làm về nhà không chú ý đến bên trong có người, chắc lúc đó mấy đứa trẻ không ở trong sân, vì vậy cô không quan sát thấy.
Cô thu hồi tâm tư đi về phía nhà ăn.
Vu Tiếu vừa đi, đứa trẻ đang chơi trong sân chạy vào phòng bếp nói: "Mẹ, vừa rồi có người đứng ở ngoài cửa một lúc lâu."
Giọng nói dịu dàng của một người phụ nữ vang lên: "Có thể là hàng xóm nhìn thấy bên trong có người nên tò mò nhìn một cái. Nhưng mà con yêu à, hôm nay con làm rất tốt, gặp phải người lạ nhất định phải nói với mẹ luôn."
"Con biết rồi."
Lúc Vu Tiếu đến nhà ăn vẫn chưa đến giờ mọi người tan làm, vì vậy đồ ăn trong nhà ăn vẫn còn nóng hổi, cô có thể tùy ý chọn. Không thể không công nhận vận may của Kha Cảnh Dương hôm nay rất tốt, phòng bếp không những có thịt còn có cá, đừng nói là bồi bổ cho Kha Cảnh Dương, đến Vu Tiếu cũng cảm thấy thèm.
Vì vậy Vu Tiếu mua một món thịt, một món cá, hai món rau, so với bình thường chỉ ăn hai món một canh, đồ ăn hôm nay vô cùng phong phú.
Nhân viên nhà ăn có quen Vu Tiếu, thấy vậy ông ấy không nhịn được nói: "Đồ ăn hôm nay mua rất phong phú."
Vu Tiếu không hề ngượng ngùng nói: "Hôm nay chồng cháu đi làm nhiệm vụ trở về, cháu muốn bồi bổ cho anh ấy, mấy ngày này anh ấy vất vả rồi."
Nhân viên của nhà ăn nghe xong không nhịn được nói: "Đồng chí thật tốt." Chồng đi làm nhiệm vụ trở về, nên bồi bổ cũng là chuyện đương nhiên mà, không có vấn đề gì.
Vu Tiếu mua đồ ăn xong vừa ra khỏi nhà ăn đã trùng hợp gặp thím Dương. Lúc này thím Dương đến đây đương nhiên cũng là đến mua đồ ăn. Khác với Vu Tiếu, thím Dương biết hôm nay có cá lại có thịt. Nhìn thấy Vu Tiếu, thím Dương nói: "Trùng hợp quá, hôm nay nhà ăn có cá có thịt, cháu lại gặp được. Thím cũng đến mua đây, hôm nay lúc thịt và cá đến vừa hay thím nhìn thấy." Nói xong hình như nghĩ đến gì đó: "Cháu Kha về rồi hả, vì vậy mới đến mua đúng không?" Thấy cô cầm mấy hộp liền, một người không ăn hết nhiều như vậy.
Vu Tiếu nói: "Vâng ạ, cháu thấy anh ấy gầy đi rồi. À đúng rồi thím ơi, bên cạnh nhà cháu có người vào Ở rồi."
Nói đến cái này thím Dương cũng thở dài: "Thi Cần mất rồi, phải có người thay thế vị trí của cậu ấy không phải sao?" Vì vậy có người ngồi vào vị trí của Thi Cần, đồng thời cũng mang người nhà đến theo quân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận