Thập Niên 60: Trở Thành Bạn Thân Nữ Phản Diện
Chương 368:
Hai người ra khỏi nhà của Châu Quốc Hồng, thím Dương lập tức hỏi: "Tiểu Vu à, cháu sao vậy?"
Vu Tiếu nói: "Chuyện này đúng là khó nói, mất mặt lắm ạ." Sau đó, cô nói ra chuyện đi rửa bát hôm đó: "Có lẽ chị dâu Châu này là một người chăm chỉ, nhưng mà cháu không thích tính cách của chị ấy, thích buôn chuyện, cũng thích xen vào chuyện của người khác, cháu và chị ấy không hợp."
Nghe Vu Tiếu nói xong, thím Dương cũng cảm thấy xấu hổ: "Phòng người nhà này đông người, rất nhiều người thích buôn chuyện, như vậy đi, thím sẽ tìm thêm vài người, ngày mai sẽ đi hỏi thăm tính cách của bọn họ, sau đó sẽ đề cử cho cháu, cháu thấy như vậy có được không?"
Tất nhiên là Vu Tiếu cầu còn không được: "Cảm ơn thím ạ.”"...
Chuyện về nhân viên nhà bếp bên kia do đoàn trưởng Dương và Kha Cảnh Dương chịu trách nhiệm đi liên hệ, nhân viên được liên hệ là một người đã đến tuổi xuất ngũ. Chờ đến khi hết bận, lúc hai vợ chồng về nhà đã là tám giờ.
Hai người còn muốn nấu nước tắm. Kha Cảnh Dương thì đơn giản hơn, đóng cổng lại tắm nước lạnh là được. Khi anh tắm xong, Vu Tiếu mới nấu xong nước. Kha Cảnh Dương giúp cô xách thùng nước nóng vào phòng tắm, hôm nay cũng không rót nước vào ấm giữ nhiệt. Vu Tiếu ở bên cạnh có thể ngửi thấy mùi xà bông mới tắm trên người anh. Lúc nào mùi hương này cũng có thể khiến cô cảm thấy an tâm và dễ ngửi.
Vu Tiếu không biết đó không phải là vì mùi xà bông mà là vì mùi hương đó vừa vặn phát ra từ trên người Kha Cảnh Dương.
Bởi vì thời gian eo hẹp nên Vu Tiếu lập tức tắm nhanh gọn, sau đó giặt sạch nội y treo trong phòng tắm.
Thời tiết đang ấm dần lên, bộ đồ nỉ lông trước đó không thể mặc được nữa, cô phải may một bộ quần bông áo ngắn để mặc ở nhà.
Vu Tiếu vừa ra khỏi phòng tắm thì thấy Kha Cảnh Dương đang ngồi trong phòng khách, anh mặc áo lót phối với quần cộc để lộ phần chân từ đầu gối trở xuống, dưới ánh đèn có thể thấy rõ lông chân của anh.
Vu Tiếu bỗng nhiên nhớ tới một câu nói không biết là của ai, nói rằng đàn ông có lông chân cực kỳ quyến rũ.
Kha Cảnh Dương nói: "Em tắm xong rồi sao? Hôm nay được phát tiền lương, tổng cộng bốn mươi lăm đồng, đây là phiếu tháng, ngoài phiếu công nghiệp ra thì nhưng phiếu khác đều có."
Vu Tiếu rút ra một tờ năm đồng từ trong bốn mươi lăm đồng và nói: "Cho anh này, tiền sinh hoạt phí.” Đàn ông không thể không có tiền trong tay được, cô nói tiếp: "Mười đồng em gửi tiết kiệm ngân hàng thay anh, mười lăm đồng để dành mua bút chì và tập vở cho mấy đứa nhỏ ở cô nhi viện, mười đồng mua sữa bột, còn dư lại năm đồng gửi cho cha mẹ anh."
Kha Cảnh Dương nghe vậy thì hỏi: "Vậy sữa bột của em thì sao?"
Vu Tiếu cười nói: "Em có tiên mua sữa bột rồi."
Kha Cảnh Dương nghe xong lập tức mím môi, anh cảm thấy cô gái này phân định quá rạch ròi: "Gửi ngân hàng năm đồng, còn năm đồng cho em mua sữa bột, coi như là thù lao vì em đã suy nghĩ cho cha mẹ anh, tháng nào cũng cực khổ em suy nghĩ cho cha mẹ." Kha Cảnh Dương nói xong thì đứng dậy: "Em chờ anh một lát." Không lâu sau, anh lại đi ra, cầm theo một bó tiền và sổ tiết kiệm: "Ở đây có một trăm hai mươi đồng, đều gửi tiết kiệm ngân hàng hết đi."
Vu Tiếu lập tức la lên: "Khá lắm đồng chí Kha Cảnh Dương, anh còn giấu tiền riêng nha."
Kha Cảnh Dương cảm thấy chính mình thật oan uổng: "Không có, trước đó không phải đã nói rồi sao? Tiền lương giao cho em, tiền thưởng thì anh tự giữ, cho nên anh tính đem tiền thưởng gửi ngân hàng. Nhưng em cho rằng chỉ có bốn lăm đồng tiền, ngay cả sữa bột cho chính mình cũng không nỡ mua, cho nên anh mới cầm ra cho em xem đấy." Anh thật sự không có ý tứ tích trữ tiền riêng mà, anh cũng định nói với cô về khoản tiền gửi này."Đây là tiền thưởng cho đợt làm nhiệm vụ lúc em mới tới. Cho nên đừng tiếc tiêu tiền, em câm mười lăm đồng mua sữa bột đi, không phải em rất thích uống sữa bột sao?"
Vu Tiếu nhìn anh, không phải cô tiếc tiêu tiền, chỉ là không muốn dùng tiền của anh để mua đồ cho mình mà thôi. Bây giờ anh đã nói vậy, thì cô cũng không cần khách khí nữa. Dù sao hai người cũng sống chung với nhau, lại là mối quan hệ đó, tính toán chi li quá cũng không hay. Kha Cảnh Dương bỏ tiền cho cô mua sữa bột thì cô cũng sẽ dùng số tiền tương đương để mua đồ cho bà Kha và những người khác trong gia đình anh. Sau khi nghĩ thông, cô gật đầu nói: "Vậy cảm ơn đồng chí Kha nhé, đồng chí Kha tri kỷ như vậy, đáng tiếc lại là người theo chủ nghĩa không kết hôn, bằng không cô gái nào gả cho anh thì hạnh phúc phải biết."
Kha Cảnh Dương chỉ thiếu chút nữa đen mặt: "Anh là người đã kết hôn."
Vu Tiếu cười ha ha nói: "Em biết rồi, vậy ngày mai em sẽ đến ngân hàng gửi tiền." Cô nhận tiền xong thì ngáp một cái, quay người về phòng ngủ, vừa đi vừa nói: "Ngày mai còn phải dậy sớm nữa."
Kha Cảnh Dương: "Ngày mai là thứ bảy, vừa vặn là ngày hai mươi, không có xe hậu cần, tháng này xe hậu cần đi huyện li mua hàng rồi."
Vu Tiếu giật mình, nhìn Kha Cảnh Dương với dáng vẻ tủi thân: "Vậy không phải em phải đạp xe đến huyện lị ư?" Cô còn đặc biệt chọn ngày mai để về quê nữa đấy, bởi vì mai là thứ bảy, chủ nhật lại là ngày nghỉ, vậy thì chủ nhật quay lại cũng không cần xin nghỉ phép với chỗ làm, nhưng ngặt nỗi lại quên mất chuyện xe hậu cần.
Kha Cảnh Dương duỗi tay vuốt đầu cô và nói: "Yên tâm đi, anh đã sắp xếp rồi, ngày mai tài xế của đoàn trưởng Dương sẽ đưa em đến huyện lị."
Vu Tiếu nghe vậy, lập tức cười tươi như hoa: "Đồng chí Kha à, em biết ngay là anh rất đáng tin mà. Nhưng làm vậy có khiến anh khó xử hay không? Liệu ấn tượng của đoàn trưởng Dương đối với anh có tệ đi không?”
Nghe thấy cô quan tâm mình, trong lòng Kha Cảnh Dương bỗng có một loại tình cảm rục rịch sôi trào: "Không đâu, cũng không phải là đặc biệt sắp xếp vì em, chỉ là thuận đường mà thôi. Ngày mai có lãnh đạo trong đơn vị muốn đến công an huyện bàn công chuyện, cho nên tiện đường cho em quá giang một đoạn. Nhưng trong tình huống thông thường thì xe của lãnh đạo sẽ không cho người khác đi nhờ, nhưng ai bảo hôm nay em có giác ngộ cao, đã giúp bộ đội về hưu và người nhà của họ tìm được việc làm."
Vu Tiếu: "Yeah, quá tốt rồi."
Kha Cảnh Dương: "Đến huyện lị rồi thì em về quê cũng tiện hơn, có thể đến số 168 đường Bắc Sơn Đông tìm một người tên là Hao Tử, nhờ anh ta lái xe đưa em đi một đoạn, anh ta là bạn học của anh."
Vu Tiếu: "Không cần đâu, em có người để nhờ rồi." Cô muốn tìm Thôi Lương đổi phiếu, thuận tiện mượn xe đạp chắc là không sao.
Kha Cảnh Dương gật đầu, tùy ý cô vậy.
Ngày hôm sau.
Kha Cảnh Dương dậy từ rất sớm, sáng nào bọn anh cũng dậy sớm huấn luyện một lúc rồi mới đi ăn sáng. Cho nên Kha Cảnh Dương huấn luyện về mới gọi Vu Tiếu dậy, hai vợ chồng đến nhà ăn ăn sáng, sau đó Vu Tiếu lên xe của lãnh đạo đơn vị xuất phát đến huyện 1i.
Lãnh đạo là một ông chú trung niên hòa ái, nhưng dù có hòa ái thì loại khí chất từng ra chiến trường, từng giết người, từng thấy máu trên người ông ấy cũng không cách nào thu liễm được. Cho nên Vu Tiếu có chút căng thẳng.
Lãnh đạo có ấn tượng khá tốt về Vu Tiếu, cô gái nhỏ vốn là con gái của liệt sĩ, bây giờ đã gả cho quân nhân, khi thấy thông báo tuyển dụng cũng không quên giới thiệu cho các quân tẩu (/) và binh lính về hưu khác. Lãnh đạo như ông ấy thích nhất chính là cô gái như vậy.
(/] quân tẩu (###): là vợ của Quân giải phóng nhân dân Trung Quốc và Cảnh sát vũ trang nhân dân Trung Quốc. Được coi là một nửa quân nhân, cực kỳ vất vả và phải trả giá rất nhiều.
"Đừng căng thẳng, chú chỉ là một ông già mà thôi." Vị lãnh đạo hơn bốn mươi, xấp xi năm mươi tuổi cười ha hả nói. Vu Tiếu ngại ngung mỉm cười: "Vậy thì ngài cũng là ông già anh dũng nhất."
Lời này không chỉ chọc lãnh đạo bật cười mà ngay cả hai người khác trên xe cũng cười theo. Một người là tài xế, một người là lính cần vụ bên cạnh lãnh đạo.
Lãnh đạo cũng không ngờ Vu Tiếu sẽ nói như vậy, ông ấy tán đồng với câu nói của cô: "Nhớ năm đó chú còn ở trên chiến trường, lúc giết địch đều là xông pha lên trước, mọi người đều khen chú anh dũng."
Vu Tiếu: "Vậy kẻ địch thấy ngài còn không sợ chết à?" Cô giống như một đứa trẻ ngây thơ cất giọng sùng bái vậy.
Lính cần vụ nói: "Đúng vậy, số lần thắng của thủ trưởng phải hơn tám mươi phần trăm."
Vu Tiếu ngạc nhiên mở to hai mắt: "Vậy cũng thật lợi hại." Phải biết vị lãnh đạo này đã không còn trẻ nữa, cũng sắp năm mươi rồi, hơn ba mươi tuổi tòng quân, lúc đó đất nước vẫn chưa giải phóng, trận lớn trận nhỏ nhiều không kể. Cho nên thắng lợi trên tám mươi phần trăm thì phải xưng là chiến tướng rồi.
Tuy rằng ngày thường lãnh đạo rất hòa ái, nhưng cũng không bình dị gần gũi nói chuyện với người khác như vậy. Chủ yếu là nhờ khi đoàn trưởng Dương đến xin lãnh đạo cho Vu Tiếu đi nhờ xe đã nói tốt cho cô, cho nên lãnh đạo có ấn tượng rất tốt với Vu Tiếu, cộng thêm ngoại hình thanh tú đẹp de, đã thế còn biết nói lời dễ nghe, giọng nói từ tốn nhỏ nhẹ, giống như con gái ruột của ông ấy vậy, vì vậy lãnh đạo càng vui vẻ hơn nữa."
Lúc xe đến huyện lị thì đồng hồ mới điểm chín giờ, so với bình thường không biết đã sớm hơn mấy tiếng. Vu Tiếu xuống xe, vẫy tay với lãnh đạo: "Tạm biệt lãnh đạo, tạm biệt hai vị đồng chí."
Lãnh đạo: "Tạm biệt." Xe chậm rãi rời đi, lãnh đạo khẽ than thở: "Cô gái nhỏ thật là hoạt bát."
Vu Tiếu đến nhà khách trước, đổi hai tấm phiếu với Thôi Lương, nhận lại một trăm bốn mươi đồng cùng với phiếu đường, phiếu lương thực, phiếu thịt, sau đó lại mượn xe đạp đến ngân hàng gửi tiền.
Tiền gửi ngân hàng của Kha Cảnh Dương là một trăm ba mươi đồng, của cô là hai trăm đồng. Một trăm đồng là tiền đổi phiếu lần này, còn có một trăm đồng là tiền đổi phiếu lần trước tính chuẩn bị mua quà cho các bạn nhỏ ở cô nhi viện. Không phải cô không nỡ mua, mà là nghĩ tới nghĩ lui thì cảm thấy chi một trăm đồng mua đồ tặng cho cô nhỉ viện rất không thực tế. Một trăm đồng có thể mua được quá nhiều thứ, tặng nhiều như vậy thậm chí đã vượt qua mức lương của cô, rất dễ khiến người khác nghi ngờ. Cho nên tiền đổi phiếu không thích hợp để mua đồ tặng cho bọn nhỏ, số tiền có thể quyên tặng mỗi tháng chỉ đành rút ra từ tiền lương của cô.
Sau khi gửi tiền xong, số tiền tồn khoản của cô đã là một nghìn hai trăm đồng, cô den trung tâm thương mại mua ba hộp sữa bột, một ít vải bông, sau đó đến cung tiêu xã.
Đến cung tiêu xã không mua được thịt vì thịt đã hết, cho nên cô chỉ có thể mua nửa ký đường đỏ, một ký mì sợi, một ký rưỡi bột mỳ, một ký rưỡi gạo. Sau đó lại dùng ba mươi điểm thiện cảm đổi lấy nửa ký thịt trong cửa hàng hệ thống. Giờ đây cô đã có hơn sáu nghìn điểm thiện cảm nên cũng không sợ gì nữa.
Lại nói, tiệm cơm quốc doanh cũng là một địa điểm lý tưởng để tăng điểm thiện cảm. Mỗi ngày vào buổi trưa, cô sẽ cầm loa đứng trước cửa tiệm bán thức ăn, bởi vì thái độ tốt nên những người đến mua thức ăn đều cho cô một điểm thiện cảm, có khi nhiều hơn sẽ là năm điểm thiện cảm. Ngoài ra, cô còn thỉnh thoảng đến nhà máy dệt giao thức ăn, công nhân ở đó nhiều biết mấy, điểm thiện cảm nhận được cũng càng nhiều. Vì thế tổng số điểm thiện cảm của Vu Tiếu cho đến thời điểm này đã vươn đến con số sáu nghìn.
Thậm chí Vu Tiếu còn nghĩ, nhà máy dệt có hơn hai nghìn công nhân, nếu cô qua đó phát thức ăn, vậy không phải sẽ phát tài sao?
Đã sắp mười hai giờ, Vu Tiếu đạp xe đạp đến Phạm Gia Câu.
Lúc này gần như mọi người đều đã ăn cơm rồi, có người ở nhà nghỉ ngơi, cũng có người tụ tập nói chuyện phiếm dưới bóng cây đầu thôn. Hạ tuần (/) tháng năm là thời điểm không quá bận rộn, về cơ bản thì chẳng có công việc đồng áng nào, sở dĩ nói hạ tuần tháng năm nghỉ ngơi lấy sức là vì đầu tháng sáu đã bước vào mùa màng bận rộn.
(/) Hạ tuần ( F#)): tương đương từ ngày 21 đến ngày 30.
Lúc Vu Tiếu về thôn đã bị không ít người thấy, người nào người nấy đều chỉ chọt bàn tán: "Đó không phải là con dâu út của nhà Bảo Lan sao?"
"Đúng vậy, nghe Bảo Lan nói con bé đó đã đến tiệm cơm quốc doanh làm việc."
"Cô nói mò đúng không? Làm gì có mệnh tốt như vậy!"
"Vậy thì cô nói không đúng rồi, nói không chừng là Cảnh Dương giỏi giang, đã đưa vợ mình vào đó làm.”
"Vậy tại sao Cảnh Dương không đưa mấy người anh của mình vào?"
"Thím nhỏ... thím nhỏ..." Một đám nhóc vừa ăn trưa xong và đang đi dạo cũng thấy Vu Tiếu: "Thím nhỏ, bà nội của cháu nói thím làm việc ở tiệm cơm quốc doanh, sao thím lại ve rồi? Đã tan làm rồi sao?" Kha Giang Hà tám tuổi nhà anh hai Kha nhanh mồm nhanh miệng hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận