Thập Niên 60: Trở Thành Bạn Thân Nữ Phản Diện
Chương 392:
Vu Tiếu và chủ nhiệm Trương không nói chuyện. Chủ nhiệm Trương cho rằng mình là chủ nhiệm, mặc dù Vu Tiếu không phải cấp dưới của bà ta, nhưng cấp bậc không cao bằng bà ta, lúc trên xe bị Vu Tiếu làm mất mặt, bà ta đương nhiên không vui, vì vậy bảo bà ta bỏ qua mặt mũi chủ động nói chuyện với Vu Tiếu, đó là việc không thể nào.
Đối với Vu Tiếu mà nói, chủ nhiệm Trương và cô không có liên quan về mặt lợi ích, nên không cần phải nịnh nọt chủ nhiệm Trương, đương nhiên cô sẽ không dán tới. Vì vậy không khí giữa hai người vô cùng gượng gạo.
Lúc sắp đến buổi trưa, chủ nhiệm Bành đến gõ cửa: "Đồng chí Vu Tiếu có ở trong không?"
"Chủ nhiệm, cháu đây ạ, có việc gì không bác?" Vu Tiếu vừa hỏi vừa mở cửa.
Ở cửa, chủ nhiệm Bành cầm một cái túi: "Đi ăn cơm trưa thôi, ăn xong thì đến ủy ban thành phố, cháu mang theo cả đồ cần mang, chốc nữa sẽ không quay lại đây đâu."
Vu Tiếu: "Vâng ạ." Vu Tiếu đeo balo lên, trong ba lô ngoài bản thảo ra thì còn một cái bình nước quân dụng: "Chủ nhiệm, cháu xong rồi."
Chủ nhiệm Bành đứng ở cửa, bởi vì là phòng của đồng chí nữ, ông ấy đương nhiên không tiện đi vào, cũng không tiện nhìn vào trong: "Chủ nhiệm Trương có ở trong không? Chị có muốn đi ăn cùng không?”
"Tôi không đi đâu, các anh đi đi." Chủ nhiệm Trương nói.
Chủ nhiệm Bành cũng không nói gì nữa, ông ấy cùng Vu Tiếu đi khỏi.
Vu Tiếu: "Chủ nhiệm, vừa rồi trên xe có phải cháu không nên nói những lời như vậy không? Chắc cháu khiến chủ nhiệm Trương giận rồi đúng không?”
Chủ nhiệm Bành nghĩ rồi nói: "Theo tình hình thực tế thì cháu không sai. Phản ánh tình hình thực tế sao lại sai được chứ? Nhưng mà theo tình hình lúc đó thì quả thực không phù hợp. Cho dù cháu muốn phản ánh chuyện của trợ lý Thôi, cũng nên nói riêng. Nhưng cháu cũng không cần nghĩ nhiều quá đâu, cứ giữ vững trạng thái bây giờ, tiếp tục phấn đấu là được." Quan tâm làm gì chỗ chủ nhiệm Trương, bên đó không thể ảnh hưởng đến Vu Tiếu được.
Thực ra Vu Tiếu cũng biết trong tình huống đó cô không nên nói như vậy, không nên không nể mặt chủ nhiệm Trương, nhưng lúc đó cứ nhìn chủ nhiệm Trương cô lại nhớ tới trợ lý Thôi, thực sự rất tức giận, cũng giận bản thân mình vì quá lơ là.
Chỗ ăn cơm ở niên đại này chính là tiệm cơm quốc doanh, nhưng mà bọn họ đến ủy ban thành phố tham dự hội nghị, vì vậy họ còn có thể đến nhà ăn của ủy ban thành phố ăn cơm. Chủ nhiệm Banh nói: "Đồng chí Vu Tiếu, cháu muốn đến tiệm cơm quốc doanh ăn hay là đến nhà ăn ở ủy ban thành phố ăn? Chúng ta đi công tác nên là ăn ở đâu cũng được thanh toán."
Vu Tiếu cảm thấy chủ nhiệm Bành thật dễ gần, cô nghĩ rồi nói: "Không bằng chúng ta đến nhà ăn của ủy ban thành phố ăn đi. Chúng ta quá quen thuộc với tiệm cơm quốc doanh, lần đầu tiên đến ủy ban tỉnh, cháu cũng hơi tò mò về nhà ăn."
"Ha ha ha..." Chủ nhiệm Bành cười lớn: "Lần đầu tiên bác đến ủy ban thành phố tham dự hội nghị, bác cũng giống cháu, tò mò với mọi thứ." Không những tò mò, còn thấy gò bó, lúc đó ông ấy giống như người nông thôn mới vào thành phố, cảm thấy không thoải mái. Nhưng bây giờ ông ấy đã quen rồi, đặc biệt là lúc tham dự hội nghị, trước đây tiệm cơm bọn họ kinh doanh kém nhất, lần nào cũng bị điểm danh, ông ấy cũng chỉ đành mặt dày ngồi đó để mọi người nhìn. Nhưng hôm nay có lẽ sẽ thu hút một loạt ánh mắt. Nghĩ đến đây, chủ nhiệm Bành vô cùng tự tin, tư thế đi vô cùng hiên ngang.
Đến ủy ban thành phố, ủy ban thành phố của niên đại này không có gì đặc biệt, ở đây còn không bằng nhà cũ của thời sau này. Nhưng nơi đây đúng là có chất của niên đại này. Cũng vì cái chất này khiến người ta cảm thấy rất đặc biệt.
Vu Tiếu hiếu kỳ nhìn mấy cái rồi thu hồi ánh mắt.
Chủ nhiệm Bành quan sát Vu Tiếu, ông ấy cảm thấy đồng chí Vu Tiếu rất tốt, rất thận trọng, biểu hiện tốt hơn lần đầu ông ấy đến nhiều. Nếu như Vu Tiếu biết suy nghĩ của ông ấy, cô nhất định sẽ cười trộm.
Người trong nhà ăn của ủy ban thành phố rất nhiều, nhân viên của cả ủy ban thành phố đều ăn cơm ở đây. Lúc chủ nhiệm Bành và Vu Tiếu đi vào cũng không có ai để ý bọn họ, ở đây có người ăn cơm giống như đánh trận, vội vội vàng vàng, có lẽ còn rất nhiều việc cần làm.
"Ấy?" Vu Tiếu vô tình nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, cô gọi chủ nhiệm Bằng lại: "Chủ nhiệm, cháu nhìn thấy Triệu Nguyệt Nguyệt."
Ồ? Chủ nhiệm Bằng nhìn qua theo, đúng thật là Triệu Nguyệt Nguyệt. Chủ nhiệm Bằng cũng không nghĩ gì nhiều, hôm nay chủ nhiệm tiệm cơm quốc doanh toàn thành phố đều đến tham dự hội nghị, nhìn thấy Triệu Nguyệt Nguyệt cũng không phải chuyện gì quá kỳ lạ.
Vu Tiếu cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ là cô hơi tò mò, hôm nay là chủ nhiệm tham gia hội nghị, Triệu Nguyệt Nguyệt là trợ lý, sao lại đến đây?
Đồ ăn trong nhà ăn ủy ban thành phố đương nhiên không tệ, chay mặn đều có. Những nhân viên từ nơi khác đến như Vu Tiếu và chủ nhiệm Bành, phải dùng thẻ công tác và phiếu để mua cơm. Đây cũng là việc đương nhiên, nếu như ai cũng có thể trà trộn vào nhà ăn của ủy ban thành phố ăn cơm, sao chính phủ trả nổi tiền chứ? Vu Tiếu có mang phiếu lương thực phiếu thịt, vì vậy lúc mua cơm mua thức ăn, cô chủ động lấy phiếu ra, nhưng bị chủ nhiệm Bành từ chối. Chủ nhiệm Bành nói: "Để bác trả, ăn cơm đều được thanh toán, bác đi thanh toán là được." Hai người cùng trả thì đều phải đi thanh toán, không bằng một mình ông ấy trả tiện hơn.
Vu Tiếu cũng không tranh: "Cảm ơn chủ nhiệm."
Hai người mua xong cơm, nhìn một vòng, hai người nhất trí đi về phía Triệu Nguyệt Nguyệt, có người quen cùng ăn cơm sẽ vui vẻ hơn.
Triệu Nguyệt Nguyệt không ngờ gặp Vu Tiếu ở đây, chị ta đang hưởng thụ đồ ăn ở nhà ăn ủy ban thành phố liền nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
"Chị Triệu, trùng hợp quá." Vu Tiếu nói.
Triệu Nguyệt Nguyệt ngẩng đầu, đúng là quá bất ngờ, bất ngờ đến mức chị ta ngây ra: "Đồng chí Vu Tiếu, chào em, chủ nhiệm, chú cũng đến ạ, trùng hợp quá."
Chủ nhiệm Bành nói: "Vừa vào đã nhìn thấy cháu rồi."
Triệu Nguyệt Nguyệt cười nói: "Lâu lắm không gặp chú, cháu xin phép giới thiệu, đây là chủ nhiệm Khang, chủ nhiệm của tiệm cơm bọn cháu. Đây là chủ nhiệm bằng, chủ nhiệm của tiệm cơm trước đây của cháu. Đây là đồng chí Vu Tiếu, chủ nhiệm Khang chắc cũng có quen." Chủ nhiệm Bành, Vu Tiếu: "Chào chủ nhiệm Khang.”
Chủ nhiệm Khang: "Chủ nhiệm Bành, đồng chí Vu Tiếu, chào hai người, tôi quả thực có quen đồng chí Vu Tiếu, là nhân viên xuất sắc của tiệm cơm chúng tôi." Mặc dù hai người chưa từng làm chung.
Lúc ăn cơm, chủ nhiệm Khang, Triệu Nguyệt Nguyệt và Vu Tiếu không nói chuyện thêm, bởi vì lúc chủ nhiệm Khang và Triệu Nguyệt Nguyệt sắp ăn xong, chủ nhiệm Bành và Vu Tiếu mới đến. Vì vậy bọn họ mới ngồi một lúc, chủ nhiệm Khang và Triệu Nguyệt Nguyệt đã ăn xong chuẩn bị đi.
Chủ nhiệm Khang: "Hai người từ từ ăn, chúng tôi đi trước."
Chủ nhiệm Bành: "Gặp nhau trên hội nghị."
Thực ra, Vu Tiếu cũng có vài suy nghĩ về Triệu Nguyệt Nguyệt. Trước đây không gặp nên cô chẳng suy nghĩ gì, bây giờ gặp được cô đột nhiên nhớ lại chuyện đổi công việc trước đây. Nhưng mà bây giờ tiệm cơm của bọn họ đã phát triển rất tốt, cô không muốn hỏi nữa, hỏi rồi cũng chẳng thay đổi được gì, vô nghĩa. Không bằng giữ lại thể diện cho đối phương.
Đợi sau khi chủ nhiệm Bành và Vu Tiếu ăn xong cơm, hai người đến phòng tổ chức hội nghị, mặc dù hội nghị chưa bắt đầu, nhưng trong phòng đã có không ít người.
Tổng cộng thành phố Y có sáu khu vực lớn bao gôm ca thành phố va huyện ly, sáu khu vực lớn cộng lại có hai mươi tám tiệm cơm quốc doanh, vì vậy hôm nay đến tham dự hội nghị có hai mươi tám chủ nhiệm tiệm cơm quốc doanh, cũng có người mang theo cả trợ lý, cộng thêm người phụ trách từng khu vực, vì vậy người trong hội trường cũng rất đông.
Nhưng mà mỗi khu vực đều có vị trí cố định của mình.
"Chủ nhiệm Đới ở phía đó." Chủ nhiệm Bành nói. Ông ấy thấy chủ nhiệm Đới đã có mặt liền đưa Vu Tiếu đi qua: "Chủ nhiệm Đới."
Chủ nhiệm Đới đang nói chuyện với người bên cạnh, thấy chủ nhiệm Bành và Vu Tiếu đến, ông ta liền giới thiệu với người bên cạnh: "Chủ nhiệm Bành chắc ông biết rồi, đây là Vu Tiếu, trợ lý của chủ nhiệm Bành, năng lực làm việc không tệ. Đồng chí Vu Tiếu, đây là chủ nhiệm Khương."
Vu Tiếu : "Chào chủ nhiệm Khương, rất vui được biết bác."
Chủ nhiệm Khương biết tính cách của chủ nhiệm Đới, hơi thẳng tính, không thích việc nịnh nọt, nên lúc chủ nhiệm Đới chủ động giới thiệu vị trợ lý này, sao ông ta lại không kinh ngạc được chứ? Hơn nữa, sáu khu vực lớn trong thành phố Y, tổng lợi nhuận của chỗ chủ nhiệm Đới là kém nhất, vì vậy mỗi lần đến tham dự hội nghị, sắc mặt và tâm trạng của chủ nhiệm Đới không hề tốt. Nhưng lần này lại khác, chủ nhiệm Đới nhìn thấy ông ta, trên mặt mang theo nụ cười.
Chủ nhiệm Khương cũng không nghĩ nhiều, dù sao ông ta chẳng hiểu được, vậy còn nghĩ làm gì: "Chào đồng chí Vu Tiếu." Cũng chỉ chào hỏi xã giao thôi, ông ta không nói thêm. Đương nhiên, một trợ lý của tiệm cơm quốc doanh, nào đáng để ông ta mất thêm thời gian để suy nghĩ.
Lúc sắp đến một giờ rưỡi, người trong phòng hội nghị càng ngày càng nhiều, hội nghị bắt đầu lúc một giờ rưỡi, vì vậy trước một giờ rưỡi tất cả mọi người đều có mặt.
Bên phía chủ nhiệm Đới, chủ nhiệm Mạnh, chủ nhiệm Bạch và chủ nhiệm Trương đều đã tới. Lúc còn kém một giờ rưỡi hai phút, có mấy vị lãnh đạo đến, toàn hội trường yên lặng.
Mặc dù Vu Tiếu không biết mấy vị lãnh đạo này, nhưng trước khi đến chủ nhiệm Bành có phổ cập cho cô. Tiệm cơm quốc doanh của thành phố Y là do ủy ban thành phố và bộ công thương của thành phố cùng bỏ vốn đầu tư, vì vậy mặc dù tiệm cơm quốc doanh thuộc về quốc gia, nhưng lợi nhuận thường sẽ dùng để xây dựng và phát triển thành phố. Nên mỗi khi tổ chức hội nghị tiệm cơm quốc doanh toàn thành phố, bộ công thương và ủy ban tỉnh đều sẽ phái người đến tham gia. Lần này lãnh đạo bộ công thương phái đến tham gia là một đồng chí nữ, đến từ bộ phận quản lý ngành ăn uống của bộ công thương. Một đồng chí nữ hơn ba mươi gần bốn mươi tuổi. Bà ấy để một kiểu tóc ngắn, trông rất sạch sẽ, gọn gàng. Bà ấy đi giày da, lúc đi đường vang lên tiếng cạch cạch cạch, khiến người khác cảm thấy rất căng thẳng.
Mà người đại diện Ủy ban thành phố là một đồng chí nam, so với đồng chí nữ thì đồng chí nam này trẻ hơn nhiều, đến từ phòng tài chính của ủy ban thành phố.
Sau khi hai người đi vào, tất cả mọi người đứng dậy: "Chủ nhiệm Đỗ, trợ lý Tề."
Đây là ủy ban thành phố, trợ lý Tề là trợ lý của trường phòng phòng tài chính, vì vậy đây là địa bàn của anh ấy, sau đó anh ấy nói: "Mời mọi người ngồi, deu là người quen cũ rồi, những lời khách sáo không nói nữa, lát nữa mọi người báo cáo về tình hình tiệm cơm đi. Chủ nhiệm Đỗ, cô thì sao?" Cấp bậc của hai người không thể nói ai cao hơn ai, dù sao không phải cùng một phòng, nhưng chủ nhiệm Đỗ lớn tuổi hơn, vì vậy trợ lý Tề rất khách sáo với bà ấy. Hơn nữa, hội nghị ngày hôm nay, bộ công thương và phòng tài chính là bạn hợp tác.
Chủ nhiệm Đỗ nói: "Trợ lý Tề nói rất có lý, mỗi lần tôi đến tham dự đều muốn nghe tin tức tốt, nhưng lần nào tin tức nghe được đều không phải là tin tức tốt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận