Thập Niên 60: Trở Thành Bạn Thân Nữ Phản Diện

Chương 296:

Chương 296:Chương 296:
Huyện X.
"Thế nào rồi? Chuyện đã giải quyết được chưa?" Dư Phương thấy vẻ mặt của Trương Hạ thì mơ hồ biết chuyện không giải quyết được, nhưng bà ta vẫn ôm hy vọng hỏi một câu.
Trương Hạ lắc đầu, tức tối không chịu được, đen mặt mắng: "Tên khốn Hạ Đại Phúc đó chỉ hận không thể lợi dụng chuyện này để kéo tôi xuống đài, làm sao có thể giải quyết được. Nhưng quyết định của nhà máy đã có rồi, ôi..."
Dư Phương vội hỏi: "Quyết định gì?"
Trương Hạ nói: "Tôi từ chủ nhiệm biến thành tổ trưởng, con gái phải xuống nông thôn. Bây giờ đang là thời kỳ mẫn cảm, nếu không xuống nông thôn thì sẽ ồn ào đến ủy ban cách mạng, chờ ủy ban cách mạng tìm đến tận nhà thì hỏng chuyện mất. Ngày mai lập tức đi báo danh cho con bé xuống nông thôn."
Dư Phương vừa nghe đến đây thì nhịn không được lẩm bẩm: "Vậy không phải Tiếu Tiếu đã uổng công xuống nông thôn rồi ư?" Nếu sớm biết Trương Na phải xuống nông thôn, mắc mớ gì bà ta phải đẩy con gái ruột xuống nông thôn chứ. Chưa kể còn phải mất một đống tiền để tiễn nó đi. Nếu không để Tiếu Tiếu xuống nông thôn thì sẽ không tốn nhiều tiền như vậy rồi. Nhưng trong lòng bà ta vẫn rất vui khi biết Trương Na phải xuống nông thôn, bởi vì trong nhà có thể ít đi một người ăn không ngồi rồi, và con trai của bà ta cũng có thể được chia nhiều tiền hơn.
Nghe Dư Phương nói vậy, sắc mặt của Trương Hạ càng trở nên tệ hơn, ai biết sẽ xảy ra chuyện này chứ. Vừa nghĩ đến Vu Tiếu, tim ông ta như muốn nhỏ máu, tận bảy trăm bảy mươi đồng cơ đấy, trong nhà phải không ăn không uống ba bốn năm mới tích được chừng đó tiền. Ông ta nói: "Đừng nhắc đến chuyện này nữa, ngày mai cô đi báo danh cho con gái, chuẩn bị đồ đạc cần thiết cho con bé xuống nông thôn, lại đưa cho nó nhiều tiền chút."
Dư Phương nói: "Muốn chuẩn bị đồ đạc thì phải có tiền, trên người tôi đã hết tiền rồi, anh đưa tiền cho tôi đi." Ngay cả con gái ruột của chính mình bà ta còn không nỡ chỉ tiền, huống chỉ là Trương Na.
Trương Hạ: "Cô mà không có tiền á?"
Dư Phương duỗi từng ngón tay ra tính: "Chỉ tiêu trong nhà rồi chi tiêu cho mấy đứa nhỏ đều dùng tiền lương của tôi, cộng thêm một ít tiền tôi đưa cho Tiếu Tiếu lúc con bé xuống nông thôn nữa, làm sao tôi còn tiền chứ?"
Trương Hạ cau mày: "Không phải chúng ta đã bồi thường cho Vu Tiếu lúc nó xuống nông thôn rồi sao? Số tiền đó là do tôi bỏ ra đấy, cô còn cho thêm tiền làm gì?"
Dư Phương nói: "Rốt cuộc cũng là con gái ruột của tôi, sao có thể không cho tiền được? Chẳng lẽ Trương Na xuống nông thôn thì anh sẽ không cho tiền?" Bà ta nào có cho Vu Tiếu đồng nào, chỉ là mượn cớ mà thôi. Nhưng muốn bà ta tự móc tiền túi ra cho Trương Na thì bà ta không muốn. Bà ta vẫn nhớ như in những lời mà Vu Tiếu đã nói trước khi con bé xuống nông thôn, bây giờ bà ta chỉ có thể trông cậy vào con trai ruột, đương nhiên mọi chuyện phải nghĩ cho thằng bé rồi.
Trương Hạ nghe xong thì không nói gì nữa: "Ngày mai tôi đi rút tiền" Ông ta không tình nguyện cho Vu Tiếu tiền, nhưng Trương Na là con gái ruột, tất nhiên ông ta nỡ chỉ tiền rồi.
Phạm Gia Câu.
"Tiếu Tiếu à, con đã dậy chưa?" Mới sớm tỉnh mơ, trời còn chưa sáng hẳn, bà Kha đã gọi người dậy.
"Con dậy rồi." Vu Tiếu mở cửa phòng ra. Hôm nay hai mẹ con muốn đến cung tiêu xã mua thịt, gạo và bột Phú Cường, cho nên phải dậy sớm.
Bà Kha đã nấu cơm xong, có cháo gạo nấu với khoai lang và hai quả trứng luộc. Hôm qua nghe con dâu nhắc đến trứng gà luộc nên sáng hôm nay bà dậy nấu, một quả chừa cho ông Kha và ông nội Kha. Ông nội Kha đã lớn tuổi nên cần phải bồi bổ thân thể, ông Kha làm việc vất vả cũng cần được bồi bổ, về phần mình thì bà Kha không nghĩ đến. Bà nói: "Tiếu Tiếu, một bát cháo khoai lang và một quả trứng luộc đã đủ chưa con?" Bà Kha biết con dâu thích ăn khoai lang thì càng vui mừng, chỉ sợ con dâu không thích ăn khoai lang, bữa nào cũng muốn ăn gạo. Ngờ đâu con bé lại rất thích khoai lang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận