Thập Niên 60: Trở Thành Bạn Thân Nữ Phản Diện

Chương 177:

Chương 177:Chương 177:
"Cô ấy lo lắng, nếu lấy danh nghĩa của nhóm thanh niên trí thức nhận nhiệm vụ, nuôi chết heo sẽ tổn thất tiền mua heo con của mọi người, vì vậy mới lấy danh nghĩa cá nhân, tự mình nuôi."
Bà cụ Tống nghe vậy, không khỏi nhíu mày: "Nuôi heo còn nhiều chuyện như vậy? Mỗi ngày chúng ta đều nuôi heo như vậy, vẫn cứ tốt đó thôi, có biện pháp đặc biệt gì? Thanh niên Kim còn chưa nuôi bao giờ, có phải quá nhiều chuyện rồi không?" Người ở tuổi của bà cụ Tống dĩ nhiên là bảo thủ, nếu như để bà biết heo thiến rồi mới nuôi, e là sẽ bị doạ chết khiếp? Cho nên, nếu biết biện pháp nuôi heo mới của Kim Linh, chắc chắn sẽ có rất nhiều ý kiến. Loại ý kiến này là mang theo ý kiến đối với sự thay đổi mới, ý kiến đối với sự tàn nhẫn của việc thiến heo, cũng cảm thấy Kim Linh nhiều chuyện.
Nuôi heo là một trong những nguồn thu lớn của người dân trong thôn, mua một con heo con là hai mươi đồng, đối với người dân, đây là một khoản không nhỏ, tính theo công điểm thì nó trị giá nửa năm công điểm, vậy nên, bọn họ chắc chắn sẽ không đồng ý thiến heo. Đến cuối năm, một con heo sẽ khoảng bảy mươi năm ký, giá thịt heo sẽ giảm khoảng ba mươi phần trăm so với heo sống, tức là khoảng năm hào nửa ký. Tính như vậy, một con heo sẽ có giá trị khoảng bảy mươi năm đồng, trừ đi hai mươi đồng tiền vốn ban đầu, có nghĩa là nuôi một con heo có thể kiếm được năm mươi năm đồng, đây là công điểm mà một người đàn ông khỏe mạnh kiếm được trong vòng một năm. Vì vậy, nuôi heo chính là một nguồn thu lớn của người dân.
Cô nhớ trong tiểu thuyết, khi Kim Linh muốn thiến heo, còn bị người dân trong thôn dạy dõ, nhưng mà Kim Linh rất có chủ kiến. Có điều cô ta không thiến được heo, còn phải nhờ đến thôn dân. Nhưng mà thôn dân lại không nỡ thiến heo, tất nhiên là không chịu giúp cô ta. Sau đó, Kim Linh bỏ tiền thuê người thiến heo, có tiền, tất nhiên sẽ có người đồng ý. Cũng vì thế nên heo bị thiến, cuối cùng Kim Linh nuôi heo thành công. Trong tiểu thuyết, không có chuyện gì là nữ chính không làm được.
Vu Tiếu cảm thấy, mình có thể được xem trò hay Ở trong thôn.
Vu Tiếu cười cười, cũng không phản bác lời của bà cụ Tống, chỉ nói: "Biết đâu thanh niên Kim sẽ thành công thì sao? Đây là biện pháp nuôi heo do chuyên gia dạy, chắc chắn sẽ có điểm khác biệt."
Bà cụ Tống cũng chỉ lải nhải một chút, nhà bà chỉ có một già một trẻ, cho nên bà chưa bao giờ xem vào việc của người khác.
Nhậm Sóc nói: "Thanh niên Vu nói có lý, nhưng mà, nếu thanh niên Kim muốn sử dụng biện pháp nuôi heo của cô ấy, vậy những thanh niên khác có thể nhận nhiệm vụ nuôi heo chứ? Nuôi một con heo có thể kiếm được mấy chục đồng, nhóm thanh niên chúng ta đông như vậy, nếu vài người tham dự, một năm cũng có thể được chia mười mấy đồng, vậy cũng rất tốt."
Vu Tiếu không ngờ Nhậm Sóc còn có thể tính đến cái này, cô trêu ghẹo nói: "Vậy thanh niên Nhậm muốn nuôi sao?"
Nhậm Sóc hơi rũ mắt: "Hay là thanh niên Vu và tôi cùng nhau nuôi?"
Vu Tiếu lắc đầu: "Tôi không nuôi." Cô có tiền, sẽ không làm việc này, không nói đến cái khác, chỉ riêng việc xử lý chuồng heo là cô đã không chịu được rồi, bởi vì thật sự rất thối. Hơn nữa, sang năm chắc chắn cô sẽ đi thị trấn hoặc là huyện li tìm việc làm, cho nên không có cách nào nuôi heo: “Thanh niên Nhậm có thể cùng các nam thanh niên khác lập nhóm nuôi, nam thanh niên các anh có nhiều người, mọi người thay phiên nhau, việc cắt cỏ heo cũng nhẹ nhàng hơn." Đây là lời nói thật.
Nhậm Sóc nói: "Ý kiến này rất hay, lát nữa tôi sẽ đi tìm mấy nam thanh niên bên kia, bàn bạc với bọn họ một chút."
Vu Tiếu nói: "Được đó."
Sau khi ăn xong, Nhậm Sóc và Vu Tiếu cùng nhau rời khỏi nhà bà cụ Tống, hai người đều đi về phía ký túc xá thanh niên.
Nam thanh niên thật sự không thích làm loại công việc nuôi heo này, nhưng mà nghe Nhậm Sóc nói đến chuyện chia tiền, mọi người đều động tâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận