Thần Y Thích Giết Chóc

Chương 107: Phượng đối Phượng

"Thiếu chủ! Sao ngài lại ở chỗ này?"
Lời này vừa nói ra, toàn bộ hành lang ở trong khách sạn chợt yên tĩnh lại, liền một cây châm rơi xuống đều có thể nghe thấy!
Đường đường là lão đại Giang Lâm Đường Lạc Trần, vậy mà cúi đầu chào trước một thiếu niên?
Ông trời, đây là điên rồi sao?
Đám người Từ gia, bao quát Lữ Thành Tài ở bên trong đều mở to hai mắt mà nhìn. Bọn hắn gắt gao nhìn chằm chằm Lăng Tiêu, giống như bọn hắn nhìn thấy ma quỷ.
Sau một lúc lâu, Lữ Thành Tài mới thanh tỉnh lại, thận trọng đi lên trước hỏi:
"Đường lão, ngài vừa mới nói cái gì?"
Đường Lạc Trần đứng thẳng người lại, nghiêm túc nói:
"Tại trước mặt của Thiếu chủ, ta không có tư cách được các ngươi xưng là Đường lão, ngươi gọi ta một tiếng Đường tổng là được rồi."
Câu nói này triệt để làm cho một tia tưởng tượng cuối cùng ở trong lòng của mọi người sụp đổ!
Lăng Tiêu vậy mà chính là Thiếu chủ Quỷ Cốc, xưng bá toàn bộ Giang Châu, là người mà bọn họ kính ngưỡng vạn phần!
"Ông trời, đây thật là quá điên cuồng!"
Từ Lâm Lâm lảo đảo lùi lại hai bước, đụng ở trên tường. Thân hình của nàng dựa vào vách tường chèo chống mới không có té ngã.
Nhưng cho dù là dạng này, thân thể mềm mại của nàng cũng không cầm được run rẩy.
Mợ cùng cữu cữu của nàng cũng là đồng dạng không chịu nổi, mặc dù không có run rẩy nhưng khuôn mặt của bọn họ cũng trắng bệch, dọa cho phát sợ.
Trong miệng còn lầm bầm:
"Điều đó không có khả năng! Điều đó không có khả năng!"
"Xong, Từ gia chúng ta... Xong!"
Duy chỉ có Từ lão thái thái sau khi khiếp sợ thì liền vội vàng thay đổi vẻ mặt nịnh nọt vui cười chào đón.
"Ai nha, nghĩ không ra Lăng Tiêu hiện tại có tiến bộ như vậy a? Y Nhân ngươi đứa nhỏ này cũng không cùng bà ngoại nói, thật sự là tinh nghịch."
Lúc này trong lòng của Y Nhân cũng thở dài, nàng thật sự rất thất vọng với bà ngoại của mình.
Nếu như Lăng Tiêu vẫn là một tên tiểu tử thì nàng sợ là nhìn cũng sẽ không nhìn Lăng Tiêu liếc một chút, nhưng bây giờ....
Về phía Đường Lạc Trần thì khi nghe được lời của lão thái thái liền lập tức cúi chào hướng về Từ lão thái thái.
"Gặp qua lão thái thái."
Cái cúi đầu này làm trong lòng của Từ lão thái thái rất vui sướng!
Vị trước mắt này thế nhưng là lão đại mạnh mẽ nhất toàn bộ Giang Lâm. Nếu trước kia để cho hắn cúi chào cho mình thì quả thực là giống như nằm mơ, liền nghĩ cũng không dám nghĩ a!
Thật không nghĩ đến hôm nay, mượn phúc khí của Lăng Tiêu, nàng lại có thể thực hiện.
Ông trời, đây chính là lập tức chết rồi, cũng đáng đó a!
Nàng tươi cười hớn hỡ đến nỗi những nếp nhăn ở trên mặt đều giãn ra, liền vội vàng tiến lên đỡ Đường Lạc Trần.
"Đường tổng ngài quá khách khí."
Nói xong, nàng lại hướng về phía Lăng Tiêu cười nói:
"Lăng Tiêu a, lúc nào cháu chuẩn bị kết hôn cùng Y Nhân vậy? Sớm kết hôn sinh con một chút cũng tốt, có thể để cho ta lúc còn sống còn được ôm cháu ngoại."
Lăng Tiêu trực tiếp lạnh lùng nhìn lướt qua.
"Cút! Đừng có được đà lấn tới!"
Một tiếng quát chói tai, xen lẫn lôi đình thần uy, dọa mọi người ở đây đều lập tức quỳ rạp xuống đất.
Tim của mọi người đập rộn lên, bên tai ong ong rung động, liền thở mạnh cũng không dám tùy tiện thở dốc.
"Hôm nay sắc mặt của đám người Từ gia các ngươi thật sự là bỉ ổi tới cực điểm!"
"Từ nay về sau, Từ gia không có liên quan đến Mục gia."
"Nếu lại dám dây dưa nửa phần, ta không ngại để Từ gia vĩnh viễn biến mất trên thế giới này!"
Dứt lời, Lăng Tiêu cũng không dừng lại, hắn trực tiếp nắm lấy tay nhỏ của Mục Y Nhân, quay người rời đi.
"Bữa ăn này, Đường Lạc Trần tính tiền!"
"Vâng!"
Nhìn thấy bóng lưng của hai người rời đi, đám người Từ gia hối hận tới cực điểm.
Vốn là còn kém một chút nữa liền đạt được vị trí thế gia ở Giang Lâm!
Còn kém một chút nữa a!
Hiện tại, hết thảy sẽ hoàn toàn kết thúc rồi! Tất cả đều xong!
Từ lão thái thái gào khóc lên, còn không nguyện ý tiếp nhận hiện thực, vẫn như cũ đuổi theo với bộ dáng tập tễnh.
"Y Nhân, Y Nhân cháu chờ bà ngoại một chút, bà ngoại sai. Bà ngoại không nên khinh thị Lăng Tiêu. Ô ô ô... Cháu trở về a! Cháu lại cho bà ngoại thêm một cơ hội nữa đi."
Nhưng hai người vẫn cứ bước nhanh rời đi, giọng nói này cũng là dần dần nhỏ lại.
Sau khi triệt để rời khỏi khách sạn lớn, Lăng Tiêu lập tức thở thật dài nhẹ nhõm một cái.
Đời này của hắn tuy kinh lịch không dài, nhưng có thể thấy qua người vô sỉ, cũng là nhiều vô số kể!
Nhưng loại người giống như Từ gia thì không có mấy người a.
Lúc trước còn đối đãi vô sĩ với Lăng Tiêu, hiện tại biết Lăng Tiêu thăng chức rất nhanh, vậy mà thoáng cái liền nhào tới muốn ôm bắp đùi, cái dạng này thật sự là quá khó chịu đến cực điểm!
Sắc mặt của Mục Y Nhân không khỏi có chút áy náy.
"Lăng Tiêu, thật xin lỗi, lần này để anh cùng em đi Giang Lâm. Tuy nhiên lại không nghĩ tới, thế mà lại để anh bị làm nhục nhiều như vậy."
Lăng Tiêu cười xoa xoa đầu nhỏ của nàng.
"Chuyện này cũng không trách em! Bọn họ là bọn họ, em là em! Anh mãi mãi cũng tin tưởng em!"
"Lăng Tiêu, cám ơn!"
Mục Y Nhân ôm chặt Lăng Tiêu, hốc mắt có chút ửng đỏ cùng cảm động.
Đang khi nói chuyện thì một tiếng vỗ tay truyền đến, sau đó chính là một giọng nói quyến rũ đến tận xương truyền tới.
"Thật là một đôi thần tiên quyến lữ a! Để cho người hâm mộ nha!"
Lăng Tiêu khẽ nhíu mày, quay đầu nhìn lướt qua.
Cố Mính Yên nghiêng nước nghiêng thành, khuôn mặt mị hoặc chúng sinh liền xuất hiện tại trong mắt hắn.
"Không phải người đã trở về Quỷ Cốc rồi sao? Làm sao lại ở Giang Lâm?"
"Hì hì... Hiện tại giao thông tiên tiến như thế, đi tới đi lui Quỷ Cốc chỉ mất nửa ngày mà thôi. Ta xuất hiện ở đây liền để Thiếu chủ đại nhân rất kinh ngạc hay sao?"
Lời nói giữa hai người tuy nghe rất bình thường, nhưng lời nói dịu dàng ỏn ẻn của Cố Mính Yên lại làm cho Mục Y Nhân có cảm giác nguy cơ.
Nàng nhìn chằm chằm Cố Mính Yên, nhìn toàn bộ từ đầu đến chân.
Hôm nay Cố Mính Yên mặc một bộ váy dài màu trắng, thiếu một phần trang trọng nghiêm túc, lại nhiều hơn một phần hồn nhiên.
Phối hợp với dung mạo xuất trần của nàng làm cho người khác có cảm giác giống như nhìn thấy Tiên Nữ hạ phàm.
Tựa hồ cảm thấy được sự uy hiếp bên trong ánh mắt, lại lộ ra tỷ lệ địch ý, Cố Mính Yên cũng hướng về Mục Y Nhân cười một tiếng.
Hai nữ bốn mắt nhìn nhau, một cỗ đặc thù thù địch từ trường lan tràn.
Nếu như so sánh nhan sắc của hai người với nhau thì có thể nói là kỳ phùng địch thủ.
Nhưng mà Mục Y Nhân chung quy vẫn là ngây ngô chút!
Giống như là hai quả táo, một trái táo đỏ, một trái vừa muốn bắt đầu đỏ. Độ thành thục không giống nhau, sức hấp dẫn với nam nhân cũng là không giống nhau.
Mặc dù sau này Mục Y Nhân cũng có tự tin đạt tới trình độ kia, nhưng bây giờ ngay tại lúc này nàng chung quy là kém hơn một chút.
Chuyện này khiến nội tâm của nàng có chút tự ti.
Lăng Tiêu cảm thấy tâm tình của Mục Y Nhân thoáng có chút không vui. Hắn hừ nhẹ một tiếng, Cố Mính Yên liền không khỏi trợn trắng mắt, mang theo một tia u oán:
"Ngươi a! Ngược lại là không công bằng. Ba năm này ta đối với ngươi cũng không kém hơn so với nha đầu này. Hai người chúng ta vừa mới gặp mặt, ngươi cứ như vậy thiên vị nàng a?"
"Ngươi nói hươu nói vượn một câu nữa, có tin ta phạt ngươi nhìn mặt tường một năm hay không?"
Cố Mính Yên le lưỡi, lại thêm một loại cảm giác dễ thương nghịch ngợm.
Lọai nữ nhân có lực sát thương rất mạnh đối với nam nhân.
360 độ góc chết!
"Được rồi, ta cũng chỉ nói giỡn với bạn gái nhỏ của ngươi mà thôi. Chào cô, Mục Y Nhân đúng không? Tôi tên là Cố Mính Yên! Là đường chủ Ám Ảnh đường Quỷ Cốc, cũng chính là thủ hạ kiêm luôn đồng sự của Lăng Đại Thiếu Chủ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận