Thần Y Thích Giết Chóc

Chương 947: Trưởng Lão Hồi Viện

Sau khi hít sâu một hơi, hắn đem lực lượng của mình ngưng tụ tại một chỗ, rồi toàn lực bộc phát ra.
“Rống! Cút ngay cho ta!”
Cùng với một tiếng quát chói tai này, trong một cái chớp mắt thì lực lượng hắn liền đạt tới đỉnh phong. Thực lực mạnh mẽ đột nhiên bùng nổ, nhanh chóng khuếch tán ra. Bởi vì lực lượng của hắn quá mạnh, hơn nữa bản thân hắn lại cao hơn một cấp bậc so với Lăng Tiêu, cho nên chỉ ngắn ngủi một cái chớp mắt như vậy thì Lăng Tiêu lập tức đã bị hắn đánh bay ra ngoài!
“Phanh!”
Cùng với một tiếng nổ vang mạnh mẽ và quyết liệt, hắn đã bị người ta đánh bay, hung hăng va chạm ở phía trên vách tường sau lưng, liên tiếp xuyên thấu vài vách tường mới thật vất vả dừng lại.
“Lăng Tiêu!”
Băng Như Ngọc cực kỳ lo lắng, lập tức liền bổ nhào tới bên người Lăng Tiêu, xem hắn bị thương thế nào. Tuy nhiên đáng tiếc chính là nàng còn không có kịp ra tay, liền lập tức bị một người khác chặn lại. Đối phương là thủ hạ trung thành nhất của trưởng lão Giang Thần!
“Tiểu mỹ nhân, muốn chạy sao? Đối thủ của ngươi là ta, ngươi muốn chạy đi nơi nào?”
Băng Như Ngọc vừa tức vừa giận, nhưng lại không thể làm gì. Bởi vì thực lực của nàng không quá mạnh, không có đủ lực lượng trong nháy mắt hạ gục đối phương.
Mà lúc này, Giang Thần đã chậm rãi đi tới hướng Lăng Tiêu.
Trên mặt hắn toát ra thần sắc đắc ý, trong ánh mắt lại còn toát vẻ ngoan độc.
“Nhãi ranh. Ngươi cho rằng ngươi có thể đánh thắng ta sao? Ngươi suy nghĩ cũng quá đẹp đẽ rồi. Ngươi chỉ là một kẻ hèn tu vi Thí Thần cảnh, không nói thấp hơn ta một cấp bậc, trên người ngươi hẳn là còn có một ít thương thế đi? Chỉ bằng tình huống này của ngươi, đừng nói ngươi không phải đối thủ của ta mà ngay cả mười người như ngươi cũng không phải đối thủ của ta. Công kích của ngươi ở trước mặt ta thật giống như là đang gãi ngứa, không có bất kỳ tác dụng gì.”
Một chiêu kia vừa rồi của hắn đã xúc phạm tới Lăng Tiêu!
Hiện tại công kích Lăng Tiêu đã chậm lại không ít. Vừa rồi hắn công kích đều không có tạo thành bất kỳ thương tổn gì cho Giang Thần, hiện tại liền càng không thể uy hiếp đến Giang Thần!
Đây cũng là nguyên nhân mà Giang Thần dám kiêu ngạo ở trước mặt hắn!
Khóe miệng hắn mang theo một tia cười nhạt, nhìn Lăng Tiêu từ bên trong một đống phế tích chậm rãi bò ra, ánh mắt kích động sát ý.
Tiểu tử này tuyệt đối không thể lưu, hắn nhất định phải nghĩ cách giết Lăng Tiêu, hơn nữa liền trong hôm nay.
“Thẳng thắn mà nói, từng ấy năm tới nay ta rất ít gặp được gia hỏa có thực lực mạnh mẽ giống như ngươi vậy. Thực lực của ngươi thật sự là thực không tồi, nếu ngươi không phải ta kẻ địch thì có lẽ ta rất muốn bồi ngươi chơi nhiều hơn một chút. Tuy nhiên đáng tiếc chính là ngươi cố tình tìm đường chết, vậy mà dám giết con cháu Giang gia chúng ta! Ta đây cũng liền chỉ có thể giết ngươi!”
Vẻ mặt Lăng Tiêu ngưng trọng, đôi mắt híp lại, lực lượng trong cơ thể nhanh chóng điều chỉnh chữa trị, hơn nữa đang âm thầm chậm rãi tăng lên, với ý định chống cự công kích tiếp theo của Giang Thần!
Động tác của hắn bị Giang Thần nhìn hết vào mắt, Giang Thần nhịn không được cười lạnh một tiếng.
“Ngươi cho rằng bây giờ ngươi còn có bất kỳ hy vọng lật bàn gì sao? Đừng có si tâm vọng tưởng nữa. Ngươi hiện tại chỉ có một đường chết, trừ cái đó ra thì ngươi không còn có bất kỳ cơ hội nào khác!”
Nói xong, hắn chậm rãi vươn đôi tay mình ra, từ phía trên hai tay của hắn nhanh chóng ngưng kết ra hai loại lực lượng.
Một loại lực lượng chứa đầy nguyên tố Thủy, một loại lực lượng còn lại thì tràn ngập nguyên tố Hàn Băng. Hai loại lực lượng nguyên tố này thế mà phụ trợ lẫn nhau, tăng lực công kích lên trên phạm vi lớn. Hai thứ này kết hợp sẽ tạo thành tính thương tổn trí mạng cho Lăng Tiêu.
Nhưng điều này cũng đúng là mong muốn của Giang Thần!
“Mau chết đi cho ta! Giết!”
Một tiếng quát chói tai, hai cổ lực lượng trong tay hắn đồng thời hóa thành hai con rắn dài, bay nhanh hướng tới Lăng Tiêu!
Hai con rắn dài nhanh chóng ngưng tụ, xoay tròn, hình thành một con Băng Long rít gào ở giữa không trung, với ý định một ngụm nuốt Lăng Tiêu vào!
Uy lực của một chiêu này cũng không phải mạnh mẽ bình thường, nếu đánh trúng Lăng Tiêu thì không cần nói quá nhiều, Lăng Tiêu tuyệt đối sẽ chết không có chỗ chôn.
Mặc dù là bản nhân Lăng Tiêu cũng không dám coi khinh một chiêu này, cắn chặt hàm răng, sắc mặt ngưng trọng, ngưng tụ toàn bộ lực lượng của mình tới đối kháng một chiêu này!
Nhưng mà ngay ở thời điểm một chiêu kia sắp đi vào trước mặt Lăng Tiêu, bỗng nhiên có một đạo bạch mang chém thẳng vào đầu Băng Long!
“Oanh!”
Một tiếng nổ qua đi, chính là quang mang bùng nổ, gần như là trong một cái chớp mắt, đầu Băng Long kia liền hóa thành vô số vụn băng, triệt để bị phá tan!
“Là ai?”
Giang Thần nheo đôi mắt lại, hừ lạnh một tiếng. Ngay sau đó, hắn liền nghe được một giọng nói lạnh băng truyền đến bên lỗ tai mình.
“Giang Thần, gan chó của ngươi thật lớn a! Vậy mà dám can đảm đến địa bàn của ta nháo sự, lại còn dám tìm tới đệ tử thiên tài của tông môn ta ra tay! Là ai cho ngươi lá gan đó? Ngươi chán sống rồi sao?”
“Hừ! Họ Mạc, không nghĩ tới vậy mà ngươi nhanh như vậy liền đã trở lại. Tuy nhiên, ngươi cũng ít ở chỗ này hư trương thanh thế với ta. Ngươi cho rằng ngươi trở lại thì ta liền sẽ sợ ngươi sao? Ta nói cho ngươi biết, tiểu tử này giết con cháu Giang gia chúng ta, ta nhất định phải khiến hắn nợ máu trả bằng máu. Hôm nay đừng nói là ngươi trở lại, cho dù là Thiên Vương lão tử tới thì ta cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.”
Mạc trưởng lão cười lạnh một tiếng!
“Tính tình thật lớn a! Ngươi cho rằng ngươi là cẩu đồ vật gì? Ngươi cho rằng Hàn Tinh Cung là nhà ngươi sao? Ngươi tưởng bây giờ ngươi muốn gì thì sẽ được cái đó chăng? Ngươi cho rằng những người chúng ta đều là bài trí hay sao? Ta nói cho ngươi biết, hôm nay ngươi tuyệt đối không động được tới Lăng Tiêu! Hơn nữa không chỉ là hôm nay, ngày mai, ngày sau ngươi cũng đều không có cơ hội đụng vào Lăng Tiêu lần nữa!”
“Ấy chà, thật sự như vậy sao? Mạc trưởng lão ngươi là một kẻ hèn, từ khi nào lại trở nên trâu chó như vậy? Hay là để ta tới thử xem xem rốt cuộc ngươi có bản lĩnh bảo vệ cho hắn hay không?”
Mạc trưởng lão đan chéo hai tay, cực kỳ khinh thường trợn trắng mắt.
“Ta có năng lực bảo vệ được hắn hay không sao? Không cần ngươi tới kiểm nghiệm. Hơn nữa, nếu nói đánh nhau cùng người khác thì có lẽ ta không có thực lực. Nhưng mà đánh với ngươi thì ngại quá, ngươi cũng chỉ có từng đó mà thôi.”
“Ngươi đang khinh thường ta sao?”
Giang Thần nắm chặt nắm tay, ánh mắt một mảnh lạnh băng!
“Không sai!”
Mạc trưởng lão không hề có một chút kiêng dè, bày ra vẻ mặt khinh thường nhìn hắn!
“Tốt! Tốt! Tốt!”
Giang Thần tức giận đến mức phát run, liên tiếp nói ra ba tiếng ‘Tốt’! Hiển nhiên là đã phẫn nộ tới cực điểm.
“Nếu ngươi khinh thường ta như vậy, hôm nay ta đây cũng thu thập ngươi cùng một chỗ. Để cho ngươi biết sự lợi hại của Giang Thần ta!”
“Chỉ sợ ngươi không có cơ hội kia a.”
Mạc trưởng lão nghiêng đầu liếc hắn, hai tay đan vào nhau, hoàn toàn không có nửa phần ý tứ ra tay.
Mà Giang Thần thì lại cười lạnh một tiếng.
“Thế nào? Ngươi sợ rồi sao? Ta còn tưởng rằng ngươi vừa rồi thực sự kiên cường đấy. Hiện tại xem ra ngươi cũng chỉ có như thế mà thôi.”
“Phải không?”
Khóe miệng Mạc trưởng lão khẽ nhếch lên!
Bạn cần đăng nhập để bình luận