Thần Y Thích Giết Chóc

Chương 85: Cầu Y

"Vương pháp? Việc Thiết Quyền Thiếu chủ động đến thê tử của ta thì ngươi nói thế nào?"
"Hắn tuy có ý đồ đối với thê tử của ngươi, thế nhưng hắn hình như vẫn chưa làm gì cả đâu? Ngươi cần phải giết hết cả môn phái của bọn hắn hay sao? Ngươi đây là xem mạng người như cỏ rác, tính cách quả thực quá mức tàn bạo rồi!"
Lăng Tiêu cười nhạt một tiếng.
"Không cần phải nói khoa trương như vậy!"
"Từ xưa đến nay đã không có chuyện đúng hay là sai, chỉ có kẻ mạnh và kẻ yếu (éc éc). Ta đã đã cho Thiết Quyền môn cơ hội, nhưng là chính bọn hắn không biết tự nắm lấy, bị ta giết thì chẳng trách ai được!"
"Ngươi — —! Lăng Tiêu, ngươi thật to gan! Ngươi đừng tưởng rằng không ai có thể thu thập ngươi! Long Tổ Thẩm Phán đoàn chúng ta tuyệt đối sẽ không cho phép ngươi tùy tiện xằng bậy như vậy!"
Lăng Tiêu lạnh lùng liếc mắt qua, nhìn chằm chằm vào mấy vị trưởng lão kia, ánh mắt hắn sắc như Kiếm.
"Trừng trị ta sao? Ngươi thử động vào ta một chút xem, ta trước tiên là phải thu thập ngươi!"
"Ngươi — —! Ngươi thế mà còn muốn giết Long Tổ Thẩm Phán đoàn chúng ta đi? Ngươi không biết nếu ngươi động đến bọn ta thì sẽ gây ra hậu quả gì sao?"
Lăng Tiêu hừ nhẹ một tiếng, nhấp một ngụm nước trà.
"Ta dám diệt cả Thiết Quyền Môn, há lại không dám giết ngươi sao?"
"Ngươi dám!"
"Ngươi nhìn xem ta có dám hay không?"
Dứt lời, Lăng Tiêu đưa tay đánh ra một quyền, sắc mặt của bọn người trưởng lão đại biến, ai cũng không nghĩ ra được, Lăng Tiêu thế mà lại đột nhiên ra chiêu như vậy.
Do không đề phòng, hắn bị Lăng Tiêu đánh cho lui về phía sau mấy bước, cổ họng ngòn ngọt, phun ra một ngụm máu tươi!
"Làm càn!"
Bọn người Long Tổ Thẩm Phán đoàn vỗ bàn đứng dậy, ánh mắt Lăng Tiêu khẽ nhúc nhích, một cỗ khí thế đầy cường đại đột nhiên xuất hiện bao trùm bọn người Long Tổ Thẩm Phán Đoàn.
"Làm càn, chính là bọn ngươi!"
Chỉ trong một khoảnh khắc này, tất cả sự tức giận của bọn người Long Tổ Thẩm Phán Đoàn kìa không biết đã biến đi đâu!
Những cái khuôn mặt phách lối kia trong nháy mắt trở nên ngưng trọng.
Cỗ khí thế này của Lăng Tiêu làm cho bọn hắn phải kiêng kị, thậm chí còn có một chút hoảng sợ.
Lúc này, cho dù bọn họ là thành viên của Long Tổ Thẩm Phán đoàn đi chăng nữa cũng không dám cùng Lăng Tiêu giao chiến ngay tại đây!
Mọi người lại chậm rãi ngồi xuống, khí thế của Lăng Tiêu cũng là chậm rãi thu lại.
"Bách Gia Tranh Bá đã sắp đến. Trong thời kì khai chiến, cho dù là Long Tổ cũng không được can thiệp đến giới võ lâm, đây là quy củ."
"Bách Gia Tranh Bá còn một tháng nữa mới bắt đầu, ngươi lúc này đã trắng trợn đồ sát các môn phái khác, cái này cũng không hợp quy củ!"
Lăng Tiêu nhàn nhạt nhìn qua vị lão giả kia, hừ nhẹ một tiếng.
"Quy củ là do con người định ra, thì cũng có thể thay đổi chúng! Sự tình của Thiết Quyền Môn, các ngươi cũng là nên mắt nhắm mắt mở mà cho qua đi. Ta không thích bị người khác làm phiền, nếu như các ngươi nhất định phải tìm ta gây phiền toái, ta cũng không ngại phải hoạt động một chút gân cốt!"
Ngữ khí đạm mạc nhưu vậy lại làm cho người khác không nhịn được mà run lên.
Bọn người Long Tổ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đến cùng cho dù là một chữ bất mãn vẫn không dám nói với Lăng Tiêu.
"Nếu tướng quân đã nói như vậy thì bọn ta xin phép cáo từ!"
"Cút đi!"
Lăng Tiêu khoát khoát tay, mọi người liền nhanh chóng rời đi.
Một đoàn người, đến nhanh rồi đi cũng nhanh.
Nhưng lúc này, ở trong xe lại đang nổi lên từng đợt sóng gió!
"Tên Lăng Tiêu này quả thực là không coi ai ra gì!"
"Hắn đem mình xem thành đại nhân vật gì rồi? Hắn cho là mình là Hoàng Đế hay sao? Chỉ là một tên Thiếu tướng lại có thể phách lối như vậy, trong mắt của hắn còn có Long Tổ chúng ta hay sao?"
"Tu vi của hắn, so chúng ta đều là muốn mạnh hơn rất nhiều, muốn bắt hắn lại, xem ra chỉ có thể là Long Tổ cao thủ đến từ Kinh Đô mới giải quyết được!"
"Sau khi trở về, chúng ta liền phải lập tức gọi điện cho Tổng bộ Long Tổ ở Yến Kinh, thỉnh cầu tổng bộ phái tới cao thủ mạnh hơn để đối phó với hắn mới được!"
"Không xử trị được tên Lăng Tiêu này, lửa giận trong lòng ta sợ là khó tiêu đi!"
Trong lúc bọn hắn đang phẫn nộ thì tiếng chuông điện thoại vang lên, một vị thẩm phán trưởng nhấc máy lên nghe.
Sau khi đối phương nói vài câu, vẻ giận dữ trên khuôn mặt hắn dần dần thây đổi thành vẻ ngưng trọng.
"Ngươi đã điều tra rõ ràng chưa? Sẽ không có sai sót gì chứ?"
"Tốt! Ta đã biết!"
Cúp điện thoại, giọng nói của hắn có chút yếu ới. Trong đôi mắt của hắn thế nhưng đã là thập phần ngưng trọng.
Mọi người không khỏi nghi ngờ nói:
"Lão Bạch, chuyện gì xảy ra vậy?"
Lão Bạch nhìn quét qua một lần với ánh mắt đầy âm trầm, nuốt ngụm nước bọt, mở miệng, nói:
"Cái Thanh Long Bạch Hổ mạch kia chính là Lăng gia!"
"Ngươi nói cái gì?"
"Chúng ta hôm đó nhìn thấy có người chế tạo Thanh Long Bạch Hổ mạch, chính là ở Lăng gia!"
Trong xe trong nháy mắt trở nên yên tĩnh, mọi người liếc nhìn nhau một lần, trong ánh mắt của tất cả bọn hán đều hiện lên vẻ hoảng sợ!
Lăng gia lại có người có thể tạo nên Thanh Long Bạch Hổ mạch?
Mặc kệ có phải hắn tạo nên hay không, lực lượng của Lăng gia này đã quá mức đáng sợ! Xa xa không phải là một gia tộc bình thường có thể làm được như vậy!
Nếu thật là như vậy, cái tên Lăng Tiêu kia... Không thể tùy tiện mà chọi cứng với hắn được!
Không nói đến việc Lăng Tiêu có phải là vị cao nhân kia hay không, cho dù hắn không phải, thì hắn cũng là người Lăng gia!
Gia tộc có thể nắm giữ một lực lượng như vậy, thật sự là khủng bố tới cực điểm.
Bọn người Long Tổ vừa mới đi khỏi, không bao lâu sao, một chiếc Maserati màu đỏ tươi đã dừng trước cửa của Lăng gia y quán.
Có hai cô gái từ trên xe bước xuống, một người mặc một bộ đồng phục công sở, toàn thân toát ra vẻ già dặn, hẳn là một người lãnh đạo.
Mà một người khác thì là mặc lấy một bộ váy màu xanh lam có thêu lên vài bông hoa, trên mặt thì mang một cặp kính râm cỡ lớn, trông hệt như minh tinh.
Khuôn mặt của nàng bị che đi bởi cặp kính râm nên có vài phần nhìn không rõ, thế nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua một chút dáng vẻ của nàng thì liền có thể thấy đây là một mỹ nhân a.
Khí chất của nàng là thập phần cao quý, so với một người bình thường thì khác xa nhau.
Nữ tử mặc đồng phục hướng về phía cửa chính của Lăng gia y quán mà liếc qua, nhịn không được nói lầm bầm:
"Y Huyên, ngươi thật là muốn tới nhờ tên thầy lang giang hồ này xem bệnh hay sao? Nếu cô muốn thì chúng ta vẫn nên đi ra nước ngoài, tìm một số tên giáo sư có tiếng tăm mà xem bệnh a."
Cô gái được gọi là Y huyên thì liền cười một tiếng đầy đắng chát.
"Trương tỷ à, ngươi đừng nói thêm nữa. Bệnh của ta nên ta biết, cho dù là đi ra nước ngoài cũng sẽ không có kết quả gì cả đâu, chỉ lãng phí nhiều thời gian hơn mà thôi. Lúc này, ta đã không còn ôm hy vọng gì nữa! Nơi này ngược lại là được Tiểu Nhã tỷ khuyên ta tới đây, nàng nói thầy thuốc của y quán này thế nhưng lại hết sức thần kì, có lẽ hắn sẽ là hi vọng cuối cùng của ta đi!"
"Thái Tiểu Nhã căn bản cũng không thể tin tưởng được đâu a! Nàng hiện tại đang cùng gia gia của nàng chạy trốn tới Giang Châu, ở chỗ này định cư, khẳng định là sợ ngươi đi bán tin tức của nàng cho nên mới cố ý cho ngươi một lời khuyên để ngươi cho nàng một cái ân tình mà thôi! Nếu như nơi này thực sự là có thầy thuốc thần kì như nàng nói, liền sẽ không hết sức yên tĩnh như vậy! Ngươi xem nơi này đi, không có bất kỳ ai tới xem bệnh, y thuật của hắn dùng đầu ngón chân cũng có thể tưởng tượng ra được a!"
"Được rồi! Trương tỷ, bất kể như thế nào thì ta cũng đã đi tới nơi này rồi, ngươi liền để ta thử một chút đi, bằng không, ta sẽ hối hận cả đời!"
"Tốt a, ta phải nói trước, lúc hắn trị liệu cho ngươi, ta nhất định phải ở bên cạnh ngươi để canh giữ, vạn nhất hắn giở trò lưu manh vậy coi như là phiền phức lớn rồi. Loại này thầy lang giang hồ thế này căn bản là không thể tin tưởng được!"
"Biết rồi, hảo tỷ tỷ của ta, ngươi cứ yên tâm đi."
Hai người vừa bước lên phía trước liền vừa vặn đụng vào Lăng Tiêu đang cầm lấy chén trà mà đi ra ngoài, điều này làm Lăng Tiêu hắn không khỏi nhíu mày.
"Các ngươi tới đây làm cái gì?"
"Ngươi tốt, chúng ta là đến khám bệnh a!"
"Hôm nay đóng cửa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận