Thần Y Thích Giết Chóc

Chương 200: Côn Lôn hỏi tội

"Côn Lôn! Là trưởng lão Côn Lôn đến rồi!"
Chấn kinh trong lòng mọi người còn chưa dứt thì lại nổi lên một trận gợn sóng.
Trong một đám trưởng lão kia, có hai vị khí thế đặc biệt cường thịnh, thực lực tuyệt đối phía trên Võ Đế!
Còn lại hơn mười người, toàn bộ đều là cao thủ Võ Tôn!
Phóng nhãn toàn bộ võ lâm Hoa Hạ, cũng chỉ có Côn Lôn mới có thể lấy ra được thủ bút lớn như vậy.
Ngoại trừ Côn Lôn, ai có thể tuỳ tiện xuất ra hai Võ Đế, lại thêm nhiều cao thủ Võ Tôn như vậy?
Phải biết, Côn Lôn không có khả năng dốc hết toàn lực, bên trong sơn môn nhất định có một số cao thủ!
Cái này khiến tim mọi người một đập nhanh hơn.
Côn Lôn mấy ngàn năm tích lũy, khủng bố cùng cực!
Đang nghĩ ngợi, Côn Lôn đã đi tới trên mặt sông, không có một câu nói nhảm, một vị Võ Đế trong đó trực tiếp đánh ra một quyền!
Lăng Tiêu lạnh lùng hừ một tiếng, không chút khách khí, đồng dạng đưa tay ra cũng đập tới một quyền.
"Oanh — —!"
Hai người xuất thủ, trong nháy mắt quyền lực đụng nhau, khí thế ngập trời, cuồng phong không ngừng lui về phía sau, dẫn tới Lưu Vân gia tốc.
Đồng thời, Võ Đế đi cùng Côn Lôn một hàng tốc độ của con người cũng bị hạ xuống.
"Lực lượng thật mạnh!"
Đồng tử Võ Đế kia co rụt lại, trong ánh mắt không nhịn được lóe ra một vệt kinh diễm.
Tuy nói Lăng Tiêu là địch nhân, nhưng thiên tư của hắn thật là khiến người ta không nhịn được muốn hâm mộ và khâm phục!
Nhưng rất nhanh, cỗ ánh mắt kinh diễm này biến thành tràn đầy lăng liệt sát ý cùng nồng đậm ghen ghét.
Thiên tài như thế, đã không phải của Côn Lôn thì coi như hắn lợi hại hơn nữa cũng nhất định phải giết chết, nếu không nhất định đối Côn Lôn là tai hoạ vô cùng!
Nghĩ tới đây, trưởng lão chỉ vào mặt Lăng Tiêu, rống giận nói:
"Tiểu tử, ngươi thật to gan! Dám can đảm giết Thiếu chủ Côn Lôn, đoạn chí bảo, Côn Lôn ngươi phải bị tội gì?"
Lăng Tiêu chắp hai tay sau lưng, cười lạnh nói:
"Nói thật là dễ nghe!"
Bọn người Hình Chấn Thiên nhanh chóng bay lên, ánh mắt băng lãnh nhìn một đám trưởng lão Côn Lôn.
"Bách Gia Tranh Bá, sinh tử đều do trời định! Muốn sống sót phải dựa vào toàn bộ thủ đoạn của bản thân! Thiếu chủ Côn Lôn của các ngài tài nghệ không bằng người, bị Thiếu chủ nhà ta giết chết, cũng là mình đáng chết! Thiếu chủ chúng ta có tội gì? Chẳng lẽ, Côn Lôn các ngài muốn phá hư quy củ võ lâm hay sao?"
"Ngươi chỉ là một đệ tử nho nhỏ có tư cách gì nói với Côn Luân chúng ta như vậy? Chết đi!"
Một vị cao thủ Võ Tôn đánh ra một quyền, Lăng Tiêu không chút khách khí cũng đánh ra một quyền, trực tiếp đánh bay đối phương, làm cho đối phương phun ra một ngụm máu tươi.
"Lăng Tiêu, ngươi thật to gan!"
"Lớn mật chính là bọn ngươi!"
Lăng Tiêu lạnh lùng nhìn qua đám trưởng lão, sát ý tóe hiện.
"Người của Lăng Tiêu ta, Côn Lôn các ngươi muốn động thì động sao?"
Một tiếng quát chói tai, uyển như lôi đình nổ vang, để bầu không khí trong nháy mắt ngưng đọng, tất cả mọi người nhịn không được hít sâu một hơi, tim phanh phanh nhảy lên.
Mắt thấy Côn Lôn vô cớ xuất binh, muốn rơi tầm thường. Lúc này, từ phía dưới một bóng người xinh đẹp nhanh chóng bay lên.
"Bẩm báo chư vị trưởng lão Côn Lôn, ta muốn vạch trần Lăng Tiêu phá hư công ước võ lâm!"
"Thiết Tâm Lan?"
Ánh mắt Lăng Tiêu khẽ nhúc nhích, mọi người Quỷ Cốc cũng híp mắt lại, chau mày lên.
"Ngươi nha đầu này, ta nhớ đã từng gặp qua. Ngươi hẳn là Thiếu cung chủ Thần Thủy cung, một trong võ lâm tứ mỹ Thiết Tâm Lan phải không?"
"Chính là vãn bối."
"Ngươi có chuyện gì? Nhanh chóng báo tới."
"Vâng! Bẩm chư vị Côn Lôn trưởng lão và võ lâm đồng đạo! Ta muốn tố cáo Lăng Tiêu, trước khi Bách Gia Tranh Bá diễn ra đã điều binh khiển tướng quy mô lớn, công kích môn phái khác!"
Trong nháy mắt, mọi người tại đây bộc phát ra một trận tiếng nghị luận. Một đám trưởng lão Côn Lôn thì đại hỉ.
"Ồ? Nói kỹ càng một chút!"
"Vâng!"
Thiết Tâm Lan chắp tay, ánh mắt tràn ngập oán độc nhìn thoáng qua Lăng Tiêu, ánh mắt kia phảng phất là đang nói.
'Đã không chiếm được ngươi, vậy ta tình nguyện hủy ngươi! '
"Chư vị trưởng lão, một ngày trước khi Bách Gia Tranh Bá bắt đầu, ta từng đi Giang Châu tìm Lăng Tiêu từ hôn! Cũng là tại buổi tối ngày hôm đó, ta tận mắt thấy Lăng Tiêu suất lĩnh đại quân Quỷ Cốc, tàn phá bừa bãi Giang Châu, diệt mấy môn phái! Thử hỏi, Quỷ Cốc cách cách Giang Châu xa như vậy, Lăng Tiêu làm sao di chuyển đại quân Quỷ Cốc qua được? Trước đây, công ước Võ Lâm đã nói không phải thời kỳ Bách Gia Tranh Bá thì môn phái võ lâm không được quy mô lớn xâm lấn thế tục! Vượt qua số lượng mười người trở lên, đều phải thông tri Long Tổ ở địa phương! Nhưng Lăng Tiêu hiển nhiên không thông báo!"
"Việc này là thật sao?"
"Hồi bẩm trưởng lão, vãn bối nguyện ý lấy tánh mạng ra đảm bảo!"
"Tốt! Lăng Tiêu, ngươi còn có gì để nói? Ngươi dám can đảm vi phạm công ước Võ Lâm. Bây giờ ngươi có hai lựa chọn, một cái là đình chỉ phản kháng, nếu như vậy chúng ta chỉ bắt một mình ngươi. Một cái khác, nếu ngươi dám cả gan phản kháng, bây giờ chúng ta sẽ bắt giữ ngươi! Chỉ là cái này hạ thủ nặng nhẹ không xác định, vạn nhất đánh chết ngươi thì đó cũng là đáng đời ngươi!"
"Muốn giết ta? Chỉ bằng các ngươi sao? Thật buồn cười! Không phải ta xem thường các ngươi, nhưng mà cho dù đến gấp mười lần thì các ngươi... Cũng bất quá chỉ là một đám phế vật mà thôi!"
"Lăng Tiêu, ngươi chớ có quá ngông cuồng! Ngươi cho là mình có chút bản sự thì có thể tùy ý làm bậy sao? Ngươi cho rằng, có Quỷ Cốc che chở thì ngươi có thể không cần để ý quy tắc sao? Ta nói cho ngươi biết, ngươi đã làm trái công ước Võ Lâm, hiện tại, toàn bộ võ lâm Hoa Hạ đều sẽ đối địch với ngươi! Thẳng đến khi ngươi bị giết chết mới thôi!"
"Ha ha ha ha ha....."
Nghe được lời nói này, Lăng Tiêu không chỉ không có chút nào hoảng sợ. Ngược lại ngửa mặt lên trời cười ha hả.
Trên mặt sông, chỉ còn lại có Lăng Tiêu hào phóng cười to.
"Ngươi cười cái gì?"
Trưởng lão Côn Lôn giận dữ mắng một tiếng, Lăng Tiêu mới chậm rãi dừng tiếng cười.
Khóe miệng của hắn giương nhẹ, giống như cười mà không phải cười nhìn mọi người trước mắt, lại nhìn lướt qua một đám võ lâm nhân sĩ phía dưới.
Hiển nhiên, nhìn ánh mắt của bọn hắn thì trưởng lão Côn Lôn nói không có sai.
Giờ phút này, bọn họ đều muốn giết Lăng Tiêu cho thống khoái!
Công ước Võ Lâm là vì bảo trì ước định hòa bình võ lâm, Lăng Tiêu công nhiên vi phạm, lại thêm hắn thực lực mạnh mẽ, rất có thể sẽ lưu lại họa lớn cho sau này võ lâm Tuyệt đối không thể để cho hắn lại nhẹ nhàng đắc ý rời đi như vậy!
Bằng không sẽ đến ngày chết của bọn họ.
Nhưng Lăng Tiêu không sợ chút nào, hắn chỉ chắp hai tay sau lưng, một mặt ngạo nghễ nhìn mọi người.
Hắn hít thở sâu một hơi, chậm rãi phun ra trọc khí, ánh mắt có chút khinh miệt nhìn tất cả mọi người, nói khẽ:
"Các ngươi biết vì sao ta trở thành Thiếu chủ Quỷ Cốc, làm cho cả Quỷ Cốc đều phải đối với ta nói gì nghe nấy không?"
Côn Lôn trưởng lão, lạnh hừ một tiếng.
"Ngươi nói cái này làm cái gì? Chúng ta mới lười phải biết!"
"Không! Các ngươi nhất định phải biết!"
Ánh mắt Lăng Tiêu biến thành có chút thâm thúy mà đáng sợ, mọi người không biết vì cái gì, tâm lý đều có chút lộp bộp nhảy loạn.
Dường như bản năng sâu trong nội tâm đã cảm thấy một loại cực kỳ đáng sợ!
"Bởi vì... Cái này liên quan đến sinh tử của tất cả mọi người ở đây!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận